Chương 16 - [Novel] Tôi Nhặt Được Phản Diện Mạnh Nhất Trong Truyện
Chương 16: 500.000 won 1 ly nhé
“Thực ra, hôm đó có một năng lực giả đến quán tôi quậy phá. Tôi còn có em trai nhỏ, và người đó đã nói những lời không hay với em tôi. Lúc ấy, một vị khách khác cũng là năng lực giả đã giúp đỡ tôi. Nhưng có vẻ câu chuyện đã bị thêu dệt lại và được đăng lên mạng, khiến mọi người hiểu lầm đó là tôi.”
Ji-an khéo léo pha trộn giữa sự thật và lời nói dối để trả lời. Tuy nhiên, nhóm năng lực giả trước mặt anh trông không có vẻ tin tưởng lắm. Nhận ra sự nghi ngờ đó, Ji-an khẽ nheo mắt thì người đàn ông cầm điện thoại giơ ra trước mặt anh.
“Hiện giờ, để chứng minh bài viết đó không phải dối trá, một số người đã dùng ‘Vật phẩm giám định’ và đăng bài xác nhận lên mạng. Điều đó khiến lời đồn càng được củng cố thêm.”
Vật phẩm giám định?
Thoáng chốc, nét mặt Ji-an hiện lên sự bối rối. Anh cảm thấy hối tiếc vì đã không hành động cẩn thận hơn để tránh bị chú ý. Làm sao anh có thể ngờ rằng có người lại dùng Vật phẩm giám định để kiểm tra một ông chủ quán cà phê nho nhỏ?
Chắc chắn vị khách phiền phức kia đã dựng lên một câu chuyện thật hợp lý, đến mức kéo theo những người khác cũng tò mò mà sử dụng Vật phẩm giám định. Ji-an nhớ rằng mỗi món đồ này có giá lên đến hàng triệu won, một con số không nhỏ với người thường.
Nhưng với các năng lực giả, đặc biệt là từ cấp B trở lên, số tiền này chẳng thấm vào đâu. Chỉ cần dọn một hầm ngục, họ dễ dàng kiếm được hàng chục triệu won.
'Có nên lấy thẻ năng lực giả ra để cho họ xem không nhỉ? Trên thẻ vẫn ghi rõ tôi chỉ là năng lực giả cấp C…'
Tấm thẻ năng lực của cơ thể mà Ji-an đang nhập vào, thuộc về “Lee Ji-an”, rõ ràng cho thấy cấp độ là C. Nhưng tình hình trước mắt khiến anh phải cân nhắc.
“Haa…”
Nhận ra rằng mọi việc đã đi quá xa để có thể giải thích đơn giản, Ji-an thở dài, đưa tay vuốt mặt. Dù anh có giải thích thế nào, nếu có ai đó sử dụng thêm Vật phẩm giám định, mọi nỗ lực của anh sẽ trở thành công cốc.
Thậm chí, nếu thông tin này lọt đến tai Cục Quản lý Năng lực giả, và họ cử người điều tra, tình hình sẽ trở nên nghiêm trọng hơn rất nhiều. Hiện tại, Ji-an thực chất là năng lực giả cấp S nhưng đang sử dụng thân phận của một người cấp C để sống ẩn dật. Có lẽ, việc chỉ bị đồn là cấp A lại là điều may mắn.
Cảm nhận được bầu không khí không ổn, nhóm năng lực giả dần lùi xa khỏi Ji-an. Trong mắt họ, anh là một năng lực giả cấp A đang che giấu sức mạnh và sống ẩn mình với vỏ bọc ông chủ quán cà phê. Ai nấy đều lo sợ sẽ gây rắc rối cho anh và âm thầm trao đổi ánh mắt để chuẩn bị rút lui.
“Chờ một chút.”
“Dạ? Có… có chuyện gì vậy ạ…?”
Lời nói của Ji-an khiến họ khựng lại, mồ hôi lạnh túa ra. Không khí xung quanh như đóng băng trong giây lát.
“Đã đến đây rồi thì vào uống cà phê trước khi về. Quán tôi vừa hết giờ nghỉ trưa. Chẳng phải các anh đến để thưởng thức cà phê sao?”
“À, đúng là vậy…”
“Vậy mời vào.”
Ji-an quay người lại, bước nhanh vào quán cà phê. Sehun, đang ngồi trên ghế, thấy vậy liền nhảy xuống chạy theo anh.
Ji-an nhẹ nhàng xoa đầu Sehun, sau đó tiến vào quầy, đeo tạp dề và rửa tay chuẩn bị làm việc.
Những năng lực giả lúc nãy rụt rè bước vào, đứng nhìn menu một lúc rồi lần lượt chọn món. Ji-an nhanh chóng pha chế năm ly đồ uống, tất cả được rót vào cốc dành cho mang đi.
Khi đưa đồ uống ra, một trong số họ rút thẻ từ ví để thanh toán. Trong lúc đó, Ji-an nhanh tay thay đổi cài đặt trên máy thanh toán.
“Năm ly Americano đá, tổng cộng 500.000 won. À, nếu xuất trình thẻ năng lực giả, tôi sẽ giảm giá 10%.”
“Gì cơ?”
Người năng lực giả đang định trả tiền trợn tròn mắt, ngạc nhiên. Anh ta hết nhìn số tiền trên màn hình rồi lại nhìn menu, miệng lẩm bẩm không thành tiếng.
Nếu là Sehun, hành động này có thể trông rất đáng yêu. Nhưng với Ji-an, người đã hạ quyết tâm, gã năng lực giả trước mặt chẳng khác gì một xấp tiền biết đi.
“Từ bây giờ, giá đã thay đổi. Tất cả các món đều tăng giá gấp mười lần. Americano đá bây giờ là 100.000 won một ly. À, nhưng giá này chỉ áp dụng cho năng lực giả thôi nhé. Với người thường, giá vẫn như cũ, 10.000 won một ly.”
“……”
Thật là một kiểu bóc lột không thể tin nổi. Dù bị ánh mắt sững sờ của năng lực giả đối diện chiếu thẳng vào, Ji-an vẫn giữ nụ cười điềm nhiên.
'Đằng nào mình cũng đã bị đồn là năng lực giả cấp A, vậy thì lấy đó làm thương hiệu: ‘Cà phê pha bởi năng lực giả cấp A!’ Giá này là hợp lý.'
Anh tính rằng mức giá cao ngất ngưởng sẽ khiến các năng lực giả cảm thấy chùn bước, từ đó tự động giảm lượng khách ghé quán.
Với sức lan tỏa của tin đồn về một năng lực giả cấp A đã như thế này, nếu sự thật rằng anh là cấp S bị lộ ra, đó sẽ là thảm họa.
Hiện tại, năng lực giả cấp S đang hoạt động công khai chỉ có một người duy nhất. Chính phủ và Cục Quản lý Năng lực giả đang dốc toàn lực tìm kiếm một năng lực giả cấp S mới, vì vậy, bất kỳ dấu hiệu nào cũng sẽ được chú ý sát sao.
Việc các năng lực giả cấp A ghé qua và sử dụng item giám phá cũng không phải điều bất khả thi. Nghĩ đến viễn cảnh bị kéo đến Cục Quản lý Năng lực giả và bị tra hỏi đủ kiểu, Ji-an không khỏi rùng mình.
'Không thể để chuyện đó xảy ra. Mình phải sống yên ổn, lâu dài. Mình còn phải nuôi dạy Sehun đáng yêu này trưởng thành nữa.'
Ji-an dùng ánh mắt kiên quyết gây áp lực với người năng lực giả đang đứng chết trân như tượng băng. Dù cảm thấy hơi khó chịu vì giống như đang cưỡng đoạt, nhưng anh biết điều này cần thiết để tin đồn về việc tăng giá lan ra nhanh chóng. Họ chỉ đơn giản là “nạn nhân xui xẻo” trong kế hoạch này mà thôi.
Người năng lực giả run rẩy rút thẻ năng lực ra cho Ji-an xem, rồi với tay run run đưa thẻ ngân hàng để thanh toán.
“Cảm ơn. Mời các anh đi cẩn thận.”
Tấm hóa đơn trong tay người năng lực giả nhăn nhúm lại. Ji-an chỉ nhướng nhẹ một bên mày, nhưng điều đó đủ khiến cả nhóm hốt hoảng, cầm đồ uống rời khỏi quán trong tiếng lẩm bẩm đầy bối rối.
“Phù…”
Ji-an thở phào, cảm giác như vừa thoát ra khỏi một cơn bão. Anh ấn mạnh hai bàn tay vào thái dương đang nhức nhối, cố gắng xoa dịu sự căng thẳng.
Cốc cốc.
Khi đang cắm hóa đơn vào chiếc kẹp hóa đơn trên quầy, Ji-an cảm nhận được một thứ gì đó mềm mại chạm nhẹ vào phía sau đùi mình. Anh cúi đầu xuống nhìn và thấy Sehun đang ôm một cuốn sổ vẽ, ngước lên nhìn anh.
“Sehun cũng thấy mệt lắm đúng không? Cố chịu thêm chút nữa nhé. Khách sẽ nhanh chóng vơi thôi.”
“Anh ơi, cái này nè.”
Sehun, với đôi má ửng đỏ, giơ cuốn sổ vẽ ra trước mặt Ji-an. Khi nhìn thấy dòng chữ trên bìa sổ, Ji-an không khỏi mỉm cười, mọi mệt mỏi như tan biến.
“Em biết viết rồi à…”
Trên cuốn sổ, bằng nét bút chì màu đỏ đậm, Sehun viết nguệch ngoạc nhưng đầy cố gắng: “Giá tăng gấp 10 lần rồi.” Ngay cả chính tả cũng không sai sót chút nào.
Dù chữ “ㅇ” to gấp đôi các phụ âm khác và trông giống hình tam giác hơn là hình tròn, nhưng với một đôi tay bé nhỏ viết ra dòng chữ này, có thể nói rằng ngay cả mẹ của Han Seok-bong cũng phải cúi đầu ngưỡng mộ.
Ji-an khuỵu gối, nhìn luân phiên giữa cuốn sổ và gương mặt rạng rỡ của Sehun. Đôi má phúng phính của cậu nhóc khiến trái tim anh mềm nhũn.
“Sehun giống ai mà thông minh thế này. Cả hành động cũng dễ thương quá đi mất.”
Ji-an vừa nói vừa luồn tay xoa rối mái tóc mềm của Sehun. Nụ cười khúc khích của cậu nhóc đáng yêu đến mức khiến trái tim anh như muốn vỡ tung.
Khuôn mặt từng lạnh lùng, ít cảm xúc của Sehun giờ đây ngày càng bừng nở, mỗi ngày lại thêm nhiều biểu cảm sinh động như một bông hoa khoe sắc.
Anh chẳng làm gì nhiều ngoài việc chăm sóc cậu nhóc, cho cậu một bữa ăn ngon và một giấc ngủ ấm áp. Thế nhưng, chỉ cần nhìn thấy Sehun viết lên cuốn sổ với mong muốn giúp đỡ, Ji-an cảm thấy không thể kìm nén tình cảm được nữa.
Anh kéo Sehun vào lòng, ôm thật chặt rồi hôn lên má cậu nhóc. Sehun chớp chớp mắt ngạc nhiên nhưng ngay sau đó cũng hôn nhẹ lên má Ji-an như để đáp lại.
“Thật sự là anh sống nhờ Sehun đấy…”
Bao nhiêu căng thẳng của cả ngày dường như tan biến. Ji-an bắt đầu nghĩ đến việc đóng cửa quán sớm để đưa Sehun đi chơi, nhưng một cảm giác lạ lùng không mấy dễ chịu kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ.
Cốc cốc.
“Chủ quán, tiếp khách chứ?”
Ji-an ngước nhìn lên, nhưng vì chiều cao của đối phương, anh phải ngửa hẳn cổ ra sau mới thấy rõ khuôn mặt.
Với chiều cao 1m78 của mình, Ji-an nhận ra người này ít nhất cũng phải trên 1m85. So với những năng lực giả đã ghé quán trước đây, vóc dáng của người đàn ông này vượt trội hơn hẳn. Bờ vai rộng, cánh tay rắn chắc như sắp phá tung lớp áo, khiến Ji-an vô thức ưỡn thẳng ngực để trấn áp cảm giác lép vế.
'Đúng là cuộc đời không công bằng mà. Người gì vừa cao to, vừa đẹp trai như bước ra từ màn ảnh nhỏ thế này.'
Dù người đàn ông không hề có thái độ đe dọa, nhưng khí thế của anh ta đủ mạnh để Ji-an cảm thấy toàn thân căng thẳng. Bằng bản năng, Ji-an có thể nhận ra đây là một năng lực giả cực kỳ mạnh.
“À, xin lỗi anh. Nhưng quán tôi vừa điều chỉnh giá đồ uống, chỉ dành riêng cho năng lực giả. Anh cũng là năng lực giả, đúng không?”
Ji-an cố giữ giọng nói thân thiện, dù cảm nhận rõ ánh mắt dò xét từ đối phương. Người đàn ông bất ngờ nhếch môi, nở một nụ cười thú vị và hỏi ngược lại:
“Thật sự Americano đá giá 100.000 won sao?”
'Chắc vừa nghe mấy khách trước nói chuyện đây mà.'
Ji-an nghĩ thầm. Anh biết giá cả này nghe thật phi lý, nhưng đã hạ quyết tâm, Ji-an vẫn giữ bình tĩnh trả lời.
Quán cà phê nằm trước hầm ngục, khách chính là các năng lực giả, nhưng vẫn có những người bình thường ghé qua. Nếu chỉ cần phục vụ 1/10 số khách so với trước đây mà vẫn kiếm được chừng ấy tiền, thì đó không phải là một nước cờ tồi.
“Đúng vậy. Nếu anh thấy giá quá cao, vẫn còn những quán khác ở gần đây, anh có thể thử xem.”
“Nghe đồn quán này có cà phê ngon nên tôi mới lặn lội từ xa đến đây. Tôi thích cà phê lắm. Cho tôi một ly Americano đá nhé. Tôi sẽ đưa thẻ năng lực giả để được giảm 10%.”