Chương 13 - [Novel] Tôi Nhặt Được Phản Diện Mạnh Nhất Trong Truyện

 

Vừa bước vào nhà, Ji-an đặt Sehun ngồi lên ghế sofa rồi nhanh chóng tìm khăn ướt. Đôi bàn chân nhỏ bé của cậu nhóc dính đầy bụi đất.

 

Anh cẩn thận kiểm tra xem có vết thương nào không, rồi tỉ mỉ lau sạch từng ngón chân bằng khăn ướt. May mắn thay, không có vết thương nào, nhưng chân cậu bé lạnh đến mức Ji-an phải kẹp giữa hai bàn tay, xoa nhẹ và thổi hơi ấm vào.

 

Khi đôi chân đã ấm lên, nước mắt của Sehun cũng đã ngừng rơi. Ji-an nhìn thẳng vào mắt cậu nhóc, dịu dàng nói:

 

“Lần sau, dù anh không có ở nhà, em cũng không được ra ngoài chân trần thế này nữa, nghe chưa? Hãy chờ anh ở nhà, anh sẽ quay lại nhanh thôi. Và… hôm nay anh ra ngoài mà không nói trước, anh xin lỗi.”

 

Cậu nhóc chắc hẳn đã rất hoảng sợ. Cảm nhận được điều đó, Ji-an nhẹ nhàng vuốt má Sehun – nơi vẫn còn dấu nước mắt – rồi âu yếm chạm trán mình vào trán cậu.

 

Để Sehun không nghĩ mình đang bị mắng, Ji-an mỉm cười với cậu. Sehun không nói gì, chỉ vươn tay, nắm chặt lấy vạt áo Ji-an. Đôi bàn tay trắng bệch thể hiện rõ sự sợ hãi, như muốn khẳng định sẽ không bao giờ buông tay.

 

Ji-an nhẹ nhàng xoa đầu cậu nhóc, vỗ về cho đến khi cậu ngủ thiếp đi. Anh cứ ngồi đó, ngắm khuôn mặt cậu nhóc đang ngủ say không biết đã bao lâu.

 

Khi mí mắt anh bắt đầu nặng trĩu, đầu gục về phía trước, và khi mở mắt ra, trời đã sáng.

 

Ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ, chiếu lên mặt anh, mang theo cảm giác ngứa ngáy. Cùng lúc đó, anh nhận ra có thứ gì đó đè nặng trên bụng mình. Nhíu mày, Ji-an mở mắt và ngay lập tức bắt gặp ánh nhìn trong veo của Sehun.

 

Cậu nhóc đang ngồi trên bụng anh, chăm chú nhìn anh không chớp mắt. Vốn dĩ Sehun đã ngồi dưới sàn sofa, nhưng không biết từ khi nào Ji-an đã nằm dài thoải mái trên ghế.

 

Khi thấy Ji-an mở mắt, Sehun khẽ nở nụ cười rạng rỡ. Ji-an cũng bất giác mỉm cười theo cậu. Được nhìn thấy khuôn mặt thiên thần của Sehun ngay khi thức dậy khiến anh cảm thấy vui vẻ, bất chấp sự mệt mỏi.

 

“Ngủ ngon không?”

 

Anh đưa tay vuốt tóc Sehun, nhưng giọng nói lại khàn đặc. Ji-an hắng giọng vài tiếng rồi ngồi dậy. Chiếc chăn trên ngực anh trượt xuống. Rõ ràng anh không nhớ mình đã lấy chăn, nên anh cầm chăn lên, tò mò hỏi Sehun:

 

“Sehun mang chăn đắp cho anh à?”

 

Cậu nhóc gật đầu lia lịa. Cái đầu tròn nhỏ xíu lắc lư khiến Ji-an không khỏi bật cười. Nghĩ đến cảnh Sehun phải loay hoay kéo chiếc chăn to đùng đến đây, anh bỗng muốn đấm tay vào không trung vì cảm động.

 

“Sehun giỏi quá. Cảm ơn nhé. Nhờ em mà anh ngủ rất ấm.”

 

Có vẻ như cơ thể anh đã thực sự mệt mỏi. Ji-an ngủ một mạch đến sáng mà không hề tỉnh giấc.

 

Cũng phải thôi, ba giờ đồng hồ trong hầm ngục săn quái vật, thu thập vật phẩm chẳng khác gì lao động chân tay cật lực.

 

Anh xoay vai để thư giãn cơ thể cứng đờ. Khi nhìn xuống, khuôn mặt ửng đỏ của Sehun vẫn khiến anh băn khoăn.

 

Chẳng lẽ…?

 

Ji-an vội vàng áp mu bàn tay lên gáy của Sehun. Hơi nóng hầm hập truyền qua da.

 

Đúng như anh lo lắng, có vẻ như cậu nhóc đã bị cảm. Việc anh ngủ say đến mức không biết gì trong khi Sehun đang sốt khiến Ji-an cảm thấy day dứt. Anh vò đầu, kéo mái tóc rối bù như tổ chim rồi đứng bật dậy.

 

Dù đang sốt cao, Sehun vẫn không hề than đau hay tỏ ra mệt mỏi, chỉ lặng lẽ ngước mắt nhìn Ji-an. Tuy nhiên, nếu quan sát kỹ, có thể nhận ra khuôn mặt đỏ ửng bất thường và hơi thở gấp gáp hơn mọi khi.

 

“Lại đây.”

 

Ji-an dang rộng hai tay, và Sehun ngoan ngoãn sà vào vòng tay anh. Bế cậu nhóc trên tay, Ji-an bước về phía phòng ngủ.

 

Đặt Sehun xuống giường, anh định quay đi, nhưng ánh mắt của cậu nhóc đầy vẻ lo lắng khiến anh phải dừng lại.

 

“Anh chỉ đi mua thuốc rồi quay về thôi. Sẽ nhanh lắm. Em biết tiệm thuốc ở bên kia đường mà, đúng không?”

 

Thực ra, giờ này còn khá sớm, tiệm thuốc gần nhà có thể chưa mở, và anh có thể phải đi xa hơn. Nhưng để trấn an Sehun, Ji-an đành nói dối một cách thiện ý.

 

“Ở đây với em đi….”

 

Lời nói của cậu nhóc khiến Ji-an khẽ cắn môi. Không có thuốc, chắc chắn cơn sốt sẽ không hạ nhanh được. Nhưng anh cũng không thể bỏ lại Sehun đang sợ hãi thế này.

 

Không còn cách nào khác, Ji-an lấy một chiếc chăn, quấn Sehun lại cẩn thận rồi bế cậu lên.

 

Có lẽ việc không phải ở một mình khiến cậu nhóc an tâm hơn, nên Sehun ngoan ngoãn rúc vào lòng anh. Trong tình trạng còn chưa rửa mặt mũi, Ji-an bế Sehun đi tìm một tiệm thuốc mở cửa sớm.

 

Khi bước vào tiệm thuốc, một ông lão lớn tuổi liếc nhìn Ji-an và Sehun rồi đưa ra một chai siro.

 

“Trẻ con bị sốt thì cái này hiệu nghiệm nhất.”

 

“Đây là thuốc hạ sốt ạ?”

 

“Đúng vậy.”

 

Ji-an cẩn thận kiểm tra kỹ thông tin trên hộp thuốc trước khi trả tiền. Vì muốn cho Sehun uống thuốc ngay, anh ngồi xuống một chiếc ghế trong tiệm.

 

Sehun tựa má lên vai anh, đôi mắt đỏ vì sốt khẽ nhìn lên Ji-an, ánh mắt như cố chịu đựng.

 

“Cố gắng một chút nhé. Ông dược sĩ bảo uống thuốc này vào là Sehun sẽ hạ sốt ngay thôi.”

 

Ji-an vuốt ve đôi má mềm mại của Sehun rồi lấy chai thuốc ra khỏi hộp, mở nắp.

 

Anh rót siro vào chiếc muỗng nhựa màu trắng đi kèm. Chất lỏng sánh đỏ chảy xuống, tỏa ra mùi hương vừa đắng vừa ngọt.

 

“Há miệng nào.”

 

Khi Ji-an đưa muỗng thuốc đến gần môi Sehun, cậu nhóc ngập ngừng một chút rồi ngoan ngoãn há miệng uống thuốc.

 

“Ư….”

 

Nhìn Sehun nhăn mặt vì khó chịu, Ji-an không khỏi xót xa, nhưng anh vẫn cho cậu uống thêm một muỗng nữa theo đúng hướng dẫn.

 

Tò mò không biết thuốc khó uống đến mức nào, Ji-an liếm thử phần thuốc còn lại trên muỗng. Ngay lập tức, lông mày anh nhíu chặt giống hệt Sehun.

 

'Thà ngọt hẳn hoặc đắng hẳn còn hơn, đây lại là một hương vị kỳ quặc đến khó chịu.'

 

Dù hiệu quả tốt đến đâu, Ji-an cũng nghĩ rằng trẻ con sẽ khóc lóc ầm ĩ ngay khi nếm thử mùi vị kinh khủng này.

 

Sehun lè lưỡi ra ngoài, mặt nhăn nhó vì dư vị đắng ngọt khó tả còn đọng lại trên đầu lưỡi.

 

“Giỏi lắm. Ăn cái này đi.”

 

Dược sĩ già, đứng nhìn hai người với nụ cười hài lòng, bước tới và đưa cho Ji-an một gói kẹo dẻo vitamin dành cho trẻ em.

 

Ji-an cảm ơn, nhận lấy và đưa kẹo vào miệng Sehun. Ngay lập tức, khuôn mặt sắp khóc của cậu nhóc dịu lại, trông bình yên hơn. Nhìn thấy điều đó, Ji-an cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

 

Chợt, hình ảnh phản chiếu của mình trong chiếc gương trên tường đập vào mắt Ji-an. Trông anh chẳng khác nào một kẻ lang thang đang chớp mắt nhìn lại. Anh cảm thấy cả tai mình nóng bừng lên.

 

Một bên má anh in hằn dấu vết bị ép, khóe miệng còn có chút nước dãi, mắt thì đầy ghèn. Đỉnh điểm là mái tóc với ba lọn vểnh lên như mấy cái râu ăng-ten. Nhìn thế nào cũng giống như vừa lăn ra khỏi giường và chạy thẳng đến đây.

 

“Hừm.”

 

Ji-an hắng giọng, cố che đi sự xấu hổ. Anh bế Sehun lên, cúi người cảm ơn ông dược sĩ:

 

“Cảm ơn bác nhiều. Cháu xin phép về ạ.”

 

“Cảm ơn thì mua thêm cái này mang về đi. Cho nhóc con ăn mỗi ngày một viên, rất tốt cho trẻ đang trong độ tuổi phát triển.”

 

Đôi tay nhăn nheo của ông dược sĩ nhẹ nhàng đẩy một hộp lớn về phía Ji-an. Đó chính là loại kẹo vitamin dẻo mà Sehun vừa ăn.

 

Dòng quảng cáo trên hộp nói rằng loại kẹo này chứa đầy đủ chất dinh dưỡng cần thiết cho trẻ. Ji-an như bị thôi miên, anh không ngần ngại thanh toán rồi rời khỏi tiệm thuốc.

 

Về đến nhà, Ji-an đặt Sehun lên giường. Do tác dụng của thuốc, đôi mắt to tròn của cậu nhóc giờ đây đầy vẻ ngái ngủ. Khi Ji-an đỡ người cậu ngồi dậy, Sehun dụi mắt mệt mỏi và níu lấy vạt áo anh.

 

“Anh ơi…”

 

Giọng nói yếu ớt chẳng còn chút sức lực. Ji-an đưa tay áp lên trán Sehun để kiểm tra. Đúng như ông dược sĩ đã nói, thuốc phát huy hiệu quả, khiến nhiệt độ của cậu nhóc giảm đáng kể trong lúc họ đi từ tiệm thuốc về nhà.

 

“Em vẫn còn sốt mà…”

 

Câu nói trẻ con của Sehun khiến Ji-an không nhịn được mà mỉm cười. Anh hiểu rằng đó chỉ là cái cớ để Sehun không phải rời xa mình. Vì vậy, Ji-an quyết định tạm bỏ ý định mở quán cà phê và nằm xuống bên cạnh cậu.

 

Chỉ khi ấy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Sehun mới giãn ra, nở một nụ cười nhẹ nhõm. Ji-an nghiêng người, dùng tay đỡ trán, bàn tay còn lại nhẹ nhàng vỗ vỗ ngực cậu nhóc.

 

“Anh sẽ ở đây với em. Yên tâm ngủ đi nhé.”

 

Khi bị ốm, con người thường trở nên mềm yếu hơn. Ngày trước, Ji-an cũng vậy – dù mạnh mẽ đến đâu, nhưng mỗi khi bị bệnh, anh lại khóc một mình, giải tỏa tất cả những cảm xúc bị dồn nén bấy lâu.

 

Anh vẫn nhớ như in những ngày hè nóng nực, trùm chăn kín đầu, lấy tay bịt chặt miệng để tiếng khóc không phát ra.

 

Nhìn Sehun, cậu nhóc từng không biết cách biểu lộ cảm xúc, giờ đã có thể thẳng thắn thể hiện sự mệt mỏi và cần được an ủi, Ji-an không khỏi cảm thấy tự hào.

 

Ngay cả khi mắt đã nhắm nghiền vì buồn ngủ, bàn tay của Ji-an vẫn không ngừng vỗ về Sehun. Dù biết các vị khách ở quán cà phê sẽ thất vọng, nhưng với anh, việc chăm sóc cậu nhóc đang bị bệnh quan trọng hơn.

 

'Haa… mình cũng buồn ngủ rồi.'

 

Ji-an nghĩ lại, thực ra hôm qua anh cũng chẳng ngủ được bao nhiêu. Ngắm nhìn khuôn mặt thiên thần của Sehun khi ngủ, anh không ngừng ngáp dài.

 

Cuối cùng, Ji-an không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ. Anh buông cánh tay đang đỡ đầu xuống, để mình chìm vào gối, rồi dần dần thiếp đi.

 

Căn phòng trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở đều đặn của cả hai người vang lên hòa lẫn vào nhau.

 

Khi hơi thở của Ji-an trở nên sâu hơn, Sehun bất chợt mở mắt mà không phát ra tiếng động. Cậu bé quay người, đối mặt với Ji-an.

 

Sehun cẩn thận vươn tay, đầu ngón tay nhỏ bé chạm vào hàng mi dài và rậm của Ji-an, vuốt nhẹ. Sau đó, cậu lần lượt chạm vào cánh mũi tròn, đôi môi mềm mại và má trắng hồng của anh.

 

Cậu nhóc dịch người, ôm chặt lấy Ji-an như một chú gấu koala, đặt đầu lên ngực anh và lặng lẽ lắng nghe.

 

Thình thịch… Thình thịch…

 

Nhịp tim đều đặn vang lên như một bản nhạc êm tai. Sehun chạm nhẹ vào vị trí trái tim của Ji-an bằng ngón tay, rồi khẽ thì thầm.