Chương 1 - Nỗi Khổ Của Một Đứa Trẻ Cố Gắng Vượt Qua Kỳ Vọng

Nửa chừng bữa cơm tất niên, mẹ bỗng lấy bài thi cuối kỳ của tôi ra cho họ hàng truyền tay nhau xem.

“Tiếng Anh 139.5 điểm, giỏi ghê nhỉ.”

Những người họ hàng không rõ chuyện gì đang xảy ra thật lòng khen ngợi tôi.

Nhưng tôi chỉ cúi gằm mặt xuống, vì tôi biết mẹ sắp trách mắng tôi trước mặt mọi người.

“Giỏi gì mà giỏi? Lớp nó có 3 đứa trên 140 điểm, kết quả này quá tệ rồi.”

“Thằng Tiểu Minh dưới lầu trước đây còn không bằng nó, lần này cũng được 143 điểm.”

“Thi đại học chỉ cần kém 1 điểm là tụt hàng chục hạng, nếu tiếng Anh của Thanh Thanh không đạt 140, sau này chắc chỉ có nước đi ăn xin mà thôi.”

1

Hóa ra, được 139.5 điểm tiếng Anh là chỉ có thể đi ăn xin sao?

Mẹ nói xong, tôi ngồi đờ đẫn trên ghế, nhìn chằm chằm bát cơm, nước mắt lưng tròng.

Con số 139.5 như một cơn ác mộng đè nặng lên tôi. Chỉ thiếu có 0.5 điểm so với kỳ vọng của mẹ, vậy mà tôi như thể phạm phải trọng tội. Ở nhà mẹ đã nhắc đi nhắc lại không biết bao nhiêu lần vẫn chưa đủ, bây giờ còn lôi ra bàn ăn tất niên để xét xử trước mặt họ hàng.

May mà mọi người không hùa theo mẹ, họ lên tiếng khuyên nhủ: “139.5 cũng rất tốt rồi, Thanh Thanh học chăm thế này, chắc chắn sẽ đỗ vào trường đại học danh tiếng.”

Mẹ khẽ lườm tôi, đầy khinh thường: “Nếu nó thực sự chăm chỉ, tối nay đáng ra phải làm xong bài tập tiếng Anh, chứ không phải bảo tôi rằng để mai làm.”

“Nhưng tối nay là đêm giao thừa mà…”

Tôi nghẹn ngào, không kìm được mà phản bác lại.

Cả năm học hành chăm chỉ, cuối tuần nào cũng vùi đầu vào lớp học thêm, chẳng lẽ tôi không thể nghỉ ngơi một buổi tối duy nhất trong đêm giao thừa hay sao?

Tôi cũng là con người, ít nhất hãy để tôi có một cái Tết trọn vẹn.

Nghe thấy lời than trách của tôi, mẹ gắp cho tôi một con tôm càng, giọng nói vừa dịu dàng vừa cứng rắn: “Thanh Thanh, nếu con được trên 140 điểm tiếng Anh, tối nay có thể thư giãn một chút. Nhưng bây giờ con đã bị tụt lại phía sau rồi. Ăn xong về nhà làm bài tập đi.”

Tôi siết chặt đôi đũa, một giọt nước mắt rơi vào bát cơm.

2

Khi tôi chuẩn bị từ bỏ ý định phản kháng, dì nhỏ bất ngờ nghiêng người lại gần, vỗ nhẹ lên vai tôi đầy ấm áp: “Thanh Thanh, lát nữa qua nhà dì xem chương trình chào xuân nhé, tối nay ngủ lại đó luôn.”

Tôi khựng lại, không dám trả lời.

Mẹ không cần suy nghĩ đã lập tức từ chối: “Nó còn đống bài tập chưa làm.”

“Dịp Tết còn bắt Thanh Thanh làm bài, giáo viên cũng cần được nghỉ ngơi chứ?”

Dì nhỏ đáp lại khiến mẹ cau mày, giao thừa mà nộp bài trên DingTalk đúng là cũng hơi quá đáng.

“Chị, Thanh Thanh lâu lắm rồi chưa sang nhà em, lát nữa em dẫn con bé với Tiểu Dư đi đốt pháo hoa.”

Dì nhỏ rất hiểu mẹ, cố ý nhắc đến “đốt pháo hoa”.

Mẹ cuối cùng cũng xuôi xuôi: “Con bé nhát lắm, nhớ cho nó đốt nhiều để rèn gan dạ.”

Dì nhỏ hồ hởi gật đầu, nhưng lại lén trao tôi một ánh mắt ngầm hiểu mà chỉ tôi và dì mới nhận ra.

Tôi liền hiểu ý, dì muốn tôi có một buổi tối thực sự thư giãn, đến nhà dì rồi, dì sẽ chẳng bắt tôi làm bất cứ việc gì.

Bỗng chốc, thế giới đen tối trở nên bừng sáng.

Tôi ăn ngấu nghiến bữa cơm tất niên, ngay cả món tôm càng vốn ghét cay ghét đắng cũng thấy ngon hơn một chút.

Tôi đếm từng phút chờ đến lúc bữa ăn kết thúc. Nhưng vừa đứng dậy định đi, một bàn tay bất ngờ giữ lấy tôi, là mẹ.

Mẹ đổi ý: “Thanh Thanh, năm nay con lớp 12, mỗi ngày đều quan trọng. Sau kỳ thi đại học, muốn sang nhà dì chơi bao lâu cũng được.”

Tôi chết lặng, bất lực nhìn dì nhỏ, nhưng dì chỉ nhíu mày, không nói gì.

3

Về đến nhà, ba mẹ ngồi trên sofa xem chương trình chào xuân còn tôi ngồi bên bàn ăn làm bài tập tiếng Anh.

Rõ ràng là khoảnh khắc sum họp gia đình, nhưng tiếng nhạc rộn ràng, bầu không khí ấm áp đều không hề liên quan đến tôi.

Trong mắt tôi chỉ có một dãy dài những từ vựng khô khan.

Tôi cố gắng nhồi nhét chúng vào đầu, nhưng không thể tập trung được, từng giọt nước mắt rơi xuống trang sách.

Ba nhận ra vai tôi run lên: “Thanh Thanh, sao tự nhiên lại khóc?”

Câu hỏi đó như tháo tung mọi kìm nén trong lòng tôi, tôi bật khóc nức nở: “Ba mẹ đã đồng ý cho con sang nhà dì ngủ, tại sao lại không cho nữa?”

“Đó là lời ba mẹ hứa mà, sao lại lừa con?”

Ba sững người, lén nhìn mẹ một cái.

Trong nhà này, lời mẹ là thánh chỉ, tôi không thể cãi, ba cũng không thể cãi.

Mẹ biết rõ tôi đã sắp suy sụp, nhưng vẫn giữ thái độ cao ngạo:

“Thanh Thanh, con chỉ muốn sang nhà dì để chơi điện thoại, đừng tưởng mẹ không biết. Khóc cũng vô ích, tối nay con không được đi đâu hết.”

Tim tôi như bị ai bóp nghẹt, nước mắt càng rơi nhiều hơn, tay siết chặt cây bút.

Tôi không dám buông tay, cũng không dám cãi lời mẹ. Vì tôi biết nếu làm trái ý, hậu quả sẽ là những trận la mắng, những lời cay nghiệt tước đi chút tự tôn và tự tin cuối cùng của tôi.

Nên tôi chỉ có thể nhẫn nhịn.

Đúng lúc đó, chuông cửa vang lên.

Dì nhỏ bình thản đứng ngoài cửa.

“Em đến đợi Thanh Thanh, con bé làm xong bài thì chị để em đưa nó về nhà em nhé.”

Chưa kịp để mẹ từ chối, dì đã tự nhiên xách túi vải bước vào phòng tôi:

“Thanh Thanh, dì mang theo quần áo mới và đồ ngủ cho con rồi. Cứ làm bài từ từ, dì sẽ ngồi đây đợi.”

Mẹ là người thất hứa trước, nên giờ cũng chỉ có thể bất lực đồng ý.

Tôi như được hồi sinh, lau nước mắt, cắm cúi viết bài với tốc độ tên lửa.

Cuối cùng, đúng 11 giờ 20 phút, tôi nộp xong bài tập tiếng Anh, trở thành học sinh duy nhất trong lớp nộp bài vào đêm giao thừa.

“Thanh Thanh, giáo viên tiếng Anh chắc chắn sẽ nghĩ con là đứa trẻ ngoan nhất.”

Mẹ hài lòng, để dì nhỏ đưa tôi đi.

Tôi bước vào thang máy mà không ngoái đầu nhìn mẹ một lần nào.

Bà không hiểu rằng, tôi không muốn trở thành đứa trẻ ngoan nhất.

Tôi chỉ muốn làm một đứa trẻ bình thường.

Một đứa trẻ có thể vui vẻ đón giao thừa như bao người khác.

4

Đến nhà dì nhỏ, tôi được dành riêng một căn phòng, trên tủ đầu giường bày đầy bánh kẹo và một chiếc điện thoại.

Chiếc điện thoại này là món quà dì tặng tôi ba năm trước, khi tôi đỗ vào trường cấp ba trọng điểm.

Dì còn giúp tôi lập tài khoản WeChat, để tôi không trở thành một kẻ lạc lõng, không WeChat, không QQ như hồi cấp hai.

Dì nhìn tôi, nhận ra cảm xúc của tôi vẫn chưa ổn, kéo tôi ngồi xuống:

“Thanh Thanh, mai dì dẫn con và Tiểu Dư đi xem phim. Rồi mùng 4 sinh nhật con, dì mời con đi ăn lẩu Haidilao, chịu không?”

Mừng sinh nhật ở Haidilao ư?

Đó luôn là ước mơ của tôi!

“Dì nhỏ, con có thể mời hai người bạn đi cùng không?”

“Đương nhiên rồi.”

Nhận được câu trả lời chắc nịch, tôi vui đến quên sạch mọi uất ức, lần đầu tiên cảm thấy có chút mong chờ về sinh nhật 18 tuổi của mình.

Nhưng rồi tôi lại lo lắng: “Dì ơi, mẹ con sẽ đồng ý chứ?”

“Dì sẽ khiến chị ấy đồng ý. Đây là sinh nhật 18 tuổi của con mà…”

Dì ngừng lại một chút, ánh mắt đầy xót xa nhìn tôi.

“Dì chuyển khoản cho con 500 tệ trên WeChat rồi, mẹ con không biết đâu. Con muốn nạp game cũng được, nhưng đừng thức trắng đêm nhé.”

Dì đóng cửa phòng lại, còn tôi ôm điện thoại, rúc vào chiếc giường ấm áp, không nỡ ngủ một chút nào.

Sự tự do này quá quý giá.

Tôi thầm cảm kích dì nhỏ.

Dù dì là em gái ruột của mẹ, nhưng hai người lại có tính cách trái ngược hoàn toàn.

Dì giỏi kiếm tiền, thích tận hưởng cuộc sống, dù đã kết hôn và có con vẫn dành thời gian đi du lịch một mình mỗi năm.

Dì sống rực rỡ, tự do, và thấu suốt.

Mẹ không thể áp đặt dì, thậm chí còn có phần kiêng dè.

Vì mỗi lần gặp mẹ, dì đều khuyên bà đừng biến mình thành một người nội trợ chỉ biết xoay quanh con cái, hãy tìm việc gì đó làm cho bản thân.

Sự sắc sảo của dì khiến ngay cả một người bảo thủ như mẹ cũng ít nhiều lung lay.

Vậy nên mẹ mới không muốn tôi đến nhà dì, sợ dì “dẫn dắt tôi đi sai đường”.

Nhưng tôi lại thấy dì nói rất đúng:

“Việc học là cho chính mình. Nếu Thanh Thanh hiểu điều đó, chị không cần phải lo lắng 24/7. Nếu con bé không hiểu, dù chị có lo lắng 25 tiếng một ngày cũng vô ích.”

Tôi đã hiểu ý nghĩa của việc học từ lâu, và tôi cũng thích học.

Từ tiểu học đến lớp 12, tôi luôn ngoan ngoãn tham gia hết lớp học thêm này đến lớp học thêm khác.

Nỗ lực của tôi mang lại kết quả xứng đáng: thành tích luôn xuất sắc, luôn đứng top đầu.

Nhưng mẹ tôi chưa bao giờ hài lòng.

Khi tôi đạt điểm cao, bà sẽ lôi ra những lỗi sai không đáng có, trách tôi cẩu thả.

Khi tôi thi không tốt, như lần này, từ lúc nhận điểm, bà đã không ngừng chì chiết.

Chưa mắng đủ ở nhà, bà còn đợi đến đêm giao thừa để làm tôi bẽ mặt trước họ hàng.

Bà quen thói chà đạp tôi xuống tận bùn đen để khẳng định quyền kiểm soát của mình.

Bà muốn tôi phải ngước nhìn bà, phải nghe lời bà, phải biết ơn bà.

Bởi vì bà đã dành cho tôi một tình yêu thương bao la:

“Thanh Thanh, trên thế giới này, không ai yêu con hơn mẹ đâu.”

Đúng vậy, nhưng đồng thời, trên thế giới này cũng không ai khiến tôi cảm thấy nghẹt thở hơn mẹ.

Sự kiểm soát của bà đối với tôi, từ thể xác đến tinh thần, đã len lỏi vào từng ngóc ngách trong cuộc sống.

Nếu không có dì nhỏ xuất hiện kịp thời như một vị cứu tinh, có lẽ tối nay tôi đã bị chính thứ tình yêu ngột ngạt ấy bóp nghẹt đến chết rồi.