Chương 5 - Nỗi Đau Từ Trái Tim
“Ổn định xong sẽ dẫn anh đi gặp bạn bè em.”
“Hôm nay luôn! Để anh đi dọn nhà giúp em.” Lục Chấp kiên quyết.
“Thôi đi, anh chờ ngoài cũng được.”
“Gặp mẹ em, ít nhất cũng phải chọn dịp chính thức một chút.”
Lúc này anh mới chịu đồng ý.
Nhưng điện thoại đã bắt đầu tra cứu: “Lần đầu gặp mẹ vợ nên chuẩn bị gì.”
Sau bữa trưa, anh đưa tôi về nhà.
Thật ra tôi đã dọn gần hết đồ khỏi phòng ngủ, chỉ còn lại một ít bản thảo, vật dụng cá nhân trong phòng làm việc.
Còn có vài bản nhạc cổ tôi phải mất rất lâu mới mua được từ tay người khác.
Khi đầu óc trống rỗng, tôi thường thích kéo vài đoạn violin cho nhẹ lòng.
Vừa vào đến phòng khách, mẹ kéo tôi lại:
“Anh con đưa một cô gái về ăn tối. Thấy con chưa về thì giận dỗi, giờ đang ở tầng hai. Con đừng làm phiền họ.”
“Chỉ là hơi lạ… cô gái kia thoáng nhìn khá giống con đấy.”
Tôi khẽ đáp “ừm” một tiếng.
Trên tầng hai có phòng chiếu phim, chắc họ đang ở đó.
Tôi cũng không để tâm, đi thẳng đến phòng làm việc.
Vừa mở cửa ra.
Hai người trong phòng đồng loạt quay đầu lại.
Trương Tô Ngữ hơi đỏ mặt, khẽ kêu “Á” một tiếng.
Ly nước trên bàn bị đổ.
Toàn bộ bản thảo và bản nhạc của tôi đều bị thấm ướt.
Tôi gần như lao tới để cứu vớt chúng.
Nhưng rồi tôi phát hiện, đâu chỉ là vết nước…
Một phần đã bị xé rách loang lổ.
Lửa giận bốc lên ngùn ngụt trong lòng.
Tôi cầm xấp giấy ướt sũng, ngẩng đầu chất vấn:
“Là cô xé đấy à?”
10
Trương Tô Ngữ núp ra phía sau Tần Chiếu, kéo ống tay áo anh với vẻ đáng thương: “Em không cố ý.”
Tôi nén cơn giận: “Không cố ý mà xé gọn gàng thế à?”
Trương Tô Ngữ mím môi.
Tần Chiếu mặt hơi sầm lại, quay sang nhìn tôi:
“Chỉ là vài tờ bản thảo thôi mà. Em có cần phải dọa cô ấy vậy không?”
Đúng là người ta khi cạn lời sẽ bật cười.
“Đó là bản thảo của tôi! Là tâm huyết của tôi!”
“Còn nữa, tại sao chưa được tôi cho phép mà vào phòng làm việc của tôi, lại còn tùy tiện đụng vào đồ của tôi?!”
“Đây là xâm phạm quyền riêng tư!”
Có lẽ thấy tôi thật sự tức giận, Tần Chiếu hơi nhíu mày.
Nhưng vẫn lên tiếng bênh vực cô ta:
“Nếu quý giá thế, sao em lại để lộ ra ngoài bàn?”
“Nhiễm Khê, đây là nhà anh. Phòng làm việc đó cũng là anh nhường cho em dùng.”
“Em nói chuyện riêng tư gì với anh chứ?”
Tôi trừng mắt nhìn anh, không thể tin nổi.
Lồng ngực dâng lên một nỗi chua xót khó tả.
Phòng làm việc trước đây đúng là của Tần Chiếu.
Nơi ấy ánh sáng tốt, hướng nắng đẹp.
Tôi rất thích nó.
Hồi đó quan hệ hai người còn rất tốt, anh từng tự tay sửa lại cả căn phòng theo ý tôi, còn tự dời lên tầng ba để học.
Vừa xoa đầu tôi vừa nói: “Tiểu Khê muốn sao trên trời, anh cũng hái cho em được.”
Vậy mà giờ đây, anh lại nói: đây là nhà anh, tôi chỉ là kẻ ngoài.
Tự nhiên thấy mệt mỏi tột cùng.
Tôi kéo khóa balo, nhét toàn bộ đồ đạc của mình vào.
“Ừ, trả lại anh.”
Tôi đeo bao đàn cello lên vai, đi thẳng ra cửa.
Anh gọi tôi lại: “Em định đi đâu?”
“Không liên quan đến anh.”
Anh bước nhanh hai bước, túm lấy cổ tay tôi:
“Anh hỏi em, giờ muộn thế rồi, định đi đâu hả?”
Chiếc đồng hồ treo tường mới chỉ tám giờ.
Tôi từng ngón từng ngón gỡ tay anh ra:
“Đi cứu đống đồ của tôi, được chưa?”
Yết hầu Tần Chiếu khẽ chuyển động.
“Anh giúp em.”
“Không cần.”
Tôi hất tay anh ra, đi tới đầu cầu thang.
Phía sau anh lại gọi: “Nhiễm Khê, em đang giận dỗi cái gì với anh vậy?”
Sau lưng vang lên giọng ngọt ngào của Trương Tô Ngữ:
“Anh Tần, em làm ướt đồ rồi. Em vào phòng anh tắm được không?”
Anh bất đắc dĩ quay đầu:
“Anh đưa em về trước đã.”
“Nhưng mà…”
“Anh không muốn nói lần thứ hai.”
Tôi siết chặt dây đeo đàn, bước xuống cầu thang.
Đến góc rẽ, anh lại gọi: “Nhiễm Khê?”
Đúng lúc mẹ đang định lên lầu.
Tôi buộc phải giữ thể diện.
“Gì?”
“Em hình như đã thay đổi rồi.”
Thay đổi đến mức trong mắt không còn chỉ có mình anh nữa.
Không còn bám lấy anh, không còn làm nũng.
Không còn gọi anh là “anh trai” nữa.
Tôi khựng lại một chút.
“Con người ai rồi cũng sẽ thay đổi.”
Đi ngang qua mẹ, tôi nhẹ giọng: “Tối nay con ở bên nhà của con, mẹ đừng chờ con về.”
Mẹ nhìn tôi, rồi lại nhìn hai người đang đứng trên hành lang tầng hai.
Cuối cùng gật đầu.
11
Về đến nhà, Lục Chấp lập tức bận rộn chạy tới chạy lui tìm máy sấy để hong khô bản thảo cho tôi, rồi lại cẩn thận dùng keo dán từng trang một cách tỉ mỉ.
Anh có nền tảng vẽ tay, còn tỉ mỉ tô lại từng nét vẽ đã nhòe.
Thật ra, tôi biết là chẳng còn tác dụng gì nữa.
Giấy đã loang lổ hết rồi, làm sao có thể cứu vãn được.
“Thôi đi, cứ tiếp tục thế mắt anh sắp hỏng luôn đấy.”