Chương 4 - Nỗi Đau Từ Những Kẻ Tình Thân
4
Nhưng điều tôi không thể ngờ, là mẹ lại có thể nhẫn tâm với tôi đến mức này!
Cơn đau xé ruột xé gan bùng lên, cuốn sạch toàn thân tôi trong tuyệt vọng.
Trong cơn hoảng loạn, tôi lén gửi một tin nhắn cho bác.
Nhưng phản hồi của bác… lại khiến tôi rơi thẳng xuống địa ngục.
Bác nhắn:
“Con có thấy ai như con không, đi bịa chuyện bôi nhọ chính anh ruột của mình?!”
“Anh con bỏ cờ bạc là vì nó hiếu thảo với bác! Là vì bác nên nó mới dừng lại! Có liên quan gì đến con chứ?!”
“Nếu không phải tại con dụ anh con nghiện game, thì chị dâu con đã chẳng đối xử với con như vậy! Chính con mới là tai họa!”
Hy vọng cuối cùng trong tôi… cũng hoàn toàn tan vỡ.
Kể từ giây phút đó, tôi biết —
trên thế gian này, tôi đã chẳng còn người thân nào nữa.
Khi tôi gục ngã trong tuyệt vọng, đôi mắt mờ nhòe chợt nhìn thấy —
bóng dáng anh trai thoáng lướt qua hành lang của hộp đêm.
Nỗi đau chạm đến tận cùng, khiến tôi bật cười trong tĩnh lặng.
Chị dâu vẫn đang đắc ý hành hạ tôi, cứ như đang khoe chiến tích vẻ vang của mình.
Cô ta không hề biết — chính tay mình đã đẩy ra người duy nhất có thể kéo cô khỏi vực sâu.
Màn kịch đầy dối trá này, sớm muộn cũng sẽ khiến cô ta nếm mùi gậy ông đập lưng ông.
Bởi vì… tôi biết quá rõ lý do anh trai xuất hiện ở đây.
Anh hàng xóm đã sớm kể cho tôi nghe —
anh trai tôi đã đem cả sổ đỏ của căn nhà đi đánh bạc, và đã thua sạch!
Năm đó, anh trai và chị dâu vừa mới đính hôn,
Vì không có tiền trả nợ cờ bạc, anh đã định bán chính chị ấy vào chốn này.
Là tôi — tôi phát hiện chị dâu bị anh bỏ thuốc, đã liều mạng kéo chị ra khỏi vũng bùn.
________________
Hôm nay, ngay tại nơi này, tôi lại một lần nữa thấy anh xuất hiện.
Tôi hiểu rất rõ — cái tâm địa đen tối của anh, một khi nổi lên thì không ai có thể ngăn cản nổi nữa.
Tôi cười, nụ cười thê lương và lạnh lẽo:
“Chị dâu! Hôm nay của tôi… chính là ngày mai của chị!”
“Chị có tin không? Quả báo của chị… sắp đến rồi!”
Chị dâu như phát điên, túm tóc tôi đập mạnh đầu tôi vào tường!
Nhưng ngay giây sau, chị ta lại bất ngờ nhận được một cú điện thoại từ bác:
“Hứa Văn! Không xong rồi!”
“Nhà có chuyện lớn rồi!”
________________
Chị dâu còn chưa kịp hiểu chuyện gì, vừa bước chân tới cửa nhà thì —
“Choang!”
Một cái bình hoa nặng nề từ trong nhà bay ra, đập thẳng vào đầu chị ta! Máu chảy ròng ròng!
Ngay sau đó, mấy người đàn ông cao lớn mặc đồ đen tràn vào, phá tan nát cả căn nhà thành bãi hoang!
Chị dâu chết lặng, hoảng loạn thốt lên:
“Mẹ! Chuyện… chuyện gì thế này?!”
Vừa thấy chị dâu bước vào, bác lập tức né ánh mắt, rồi “bịch!” — buông người ngồi phịch xuống đất, vừa đập tay đập chân vừa la lối!
Chưa kịp để chị dâu hoàn hồn, giọng nói nghẹn ngào như gào vào tai chị:
“Hứa Văn! Mẹ tự thấy mẹ đối xử với con không tệ!”
“Con định phá nát cái nhà này thật sao?!”
Bác chỉ vào căn phòng tan hoang, gào đến khản giọng:
“Chúng nó nói anh con nợ ba trăm triệu tiền cờ bạc, bắt Gia Đồng trả thay!”
“Nếu con không ra mặt lo liệu, tụi nó sẽ cướp sạch nhà của chúng ta đấy!”
Nói xong, bác còn lén liếc mắt ra hiệu cho người đàn ông áo đen đang ngồi ung dung trên ghế sofa.
Tên đó lập tức bật cười khẩy, giọng lạnh như băng:
“Không đưa tiền ra đúng hạn, hôm nay tao phá sạch cái nhà này!”
Cảnh tượng bất ngờ đến mức chị dâu đứng đơ như tượng!
Toàn thân run lên vì phẫn nộ, miệng không ngừng lặp lại:
“Không thể nào! anh tôi không bao giờ đánh bạc!”
Chị dâu lập tức quay sang hỏi mấy người thân bên nhà mẹ đẻ đang đứng cạnh:
“Anh tôi đâu? Hôm nay lẽ ra phải đi cùng mấy người mà, rốt cuộc anh ấy gặp chuyện gì?!”
Mấy người kia cũng ngơ ngác không kém:
“Bọn tôi cũng không biết… chính cô gọi gấp bảo tụi tôi tới, còn anh Xương thì gọi mãi không liên lạc được nên tụi tôi tới trước.”
Chị dâu tức giận mắng:
“Nếu anh tôi có chuyện gì, các người cũng đừng mong yên thân!”
Rồi lập tức móc điện thoại ra gọi cho anh trai mình.
Bác vừa định giật lấy điện thoại, nhưng bỗng như sực nhớ ra điều gì đó.
Bác liền dừng lại, rút tay về, ánh mắt lộ ra vẻ phức tạp, cứ thế nhìn chằm chằm vào chị dâu.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua đầu dây bên kia vẫn chỉ là tiếng “thuê bao không liên lạc được”.
Khuôn mặt chị dâu cũng dần dần tái mét.
Lúc này, bác mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Chị dâu không còn sức đứng vững, ngồi phịch xuống ghế sofa.
________________
Gã đàn ông mặc đồ đen, ngậm điếu thuốc, cười khẩy:
“Hừ! Người thì e là đã bị đại ca của bọn tao đưa đi rồi!”
Gã đàn ông mặc đồ đen nhíu mày, giọng mất kiên nhẫn, gằn từng chữ:
“Hôm nay mà không thấy tiền–mấy người ở đây, không ai thoát được! Muốn gãy tay hay gãy chân, tự chọn đi!”