Chương 7 - Nỗi Đau Của Yêu Hậu

Ta sững sờ đứng đó.

Chỉ thấy viền mắt Hách Uyên dần dần ửng đỏ, một giọt lệ trong suốt lặng lẽ rơi xuống.

“Nương nương, người… không cần mạt tướng nữa sao?”

Quả nhiên.

Hách Uyên… cũng đã trọng sinh rồi.

17

Cứ như thế, Hách Vân bị ta dẫn về phủ.

Phụ thân mẫu thân biết chuyện, lại không nói lời nào.

Dù sao trong mắt họ, đời này ta cũng đã bị hủy danh tiết, khó lòng xuất giá, mà mua một mã nô về phủ… thì có gì đâu mà không được?

Chỉ cần ta vui lòng, thì chuyện gì cũng có thể dung thứ.

Vậy là Hách Vân an ổn ở lại trong viện của ta.

Ta đích thân thu xếp cho hắn một gian tiểu phòng sạch sẽ, ấm áp để nghỉ ngơi, lại tự mình chuẩn bị toàn bộ y phục cho hắn—vân quan thêu mây, áo dài gấm mực, thắt lưng tơ lụa trắng.

Hắn vốn mang nửa dòng máu người Hồ, mũi cao mắt sâu, ngũ quan sắc sảo. Giờ lại khoác lên người trang phục tao nhã, càng khiến dáng vẻ trở nên anh tuấn xuất trần, nhìn vào liền khiến người thư thái trong lòng.

Ban ngày, ta ngồi dưới cửa sổ đọc sách luyện chữ, hắn thì ở ngoài sân múa kiếm luyện công.

Ta từng nói với hắn:

“Ngươi nhất định phải luyện cho giỏi võ công. Chỉ có như vậy, mới có thể làm thị vệ thân cận của ta, bảo vệ ta chu toàn.”

Hách Vân ít lời, nhưng mỗi lần ta mở miệng, hắn đều chỉ lặng lẽ gật đầu đáp lại.

Đôi mắt xanh biếc trong vắt kia luôn dõi theo ta, ánh nhìn chuyên chú, từng câu từng chữ ta nói, hắn đều nghe theo răm rắp—tựa như thật sự là một kẻ ta mua về.

Về thân thế của mình, hắn chưa từng hé miệng nhắc đến, mà ta cũng chẳng buồn vạch trần.

Ta biết người nhà họ Hách vốn chẳng để tâm tới sự tồn tại của hắn.

Nên dẫu hắn biến mất, cũng sẽ chẳng ai để ý, càng không có ai bỏ công đi tìm.

Ở Hầu phủ, địa vị của Hách Vân còn không bằng một kẻ hạ nhân, là một cái bóng không thể lộ diện.

Nhưng ta—ta lại muốn đưa hắn ra ánh sáng.

Khiến hắn trở thành ngôi sao sáng nhất giữa trời đêm.

Kiếp trước, đến tận năm mười chín tuổi, Hách Vân mới có cơ hội theo Hầu gia xuất chinh phương Bắc, nhờ đó mà dần bộc lộ tài năng, mới được Hầu gia thừa nhận thân phận con trai dòng chính.

Còn kiếp này—ta sẽ khiến Hách Vân sớm hơn giành lấy cơ hội ấy.

Hiện tại ta muốn Hách Vân của tuổi mười bảy, có thể đường đường chính chính bước ra ánh sáng, lấy lại tất cả những gì vốn thuộc về hắn.

18

Cơ hội… đến nhanh hơn dự liệu.

Bắc Hồ tràn xuống, thế như chẻ tre, biên cảnh thất thủ.

Trong triều, lại không có lấy một người dám đứng ra nghênh chiến.

Hoàng đế nổi giận đùng đùng giữa triều đình, đập gãy cả lan can long ỷ, chỉ tay vào đám lão tướng ăn bổng lộc mà không làm việc, mắng một trận tơi bời:

“Bình thường thấy các ngươi ai cũng vênh váo kiêu căng, đến lúc gặp chuyện thì ai nấy co đầu rút cổ như rùa rụt cổ, còn dám xưng là trụ cột quốc gia gì nữa?!”

Hầu gia cùng đám võ tướng quỳ rạp dưới điện, cúi người dập đầu, đồng thanh tấu trình:

“Bệ hạ bớt giận! Thần đức bạc tuổi cao, khó lòng đảm đương trọng trách nơi tiền tuyến. Kính xin bệ hạ lựa chọn người trẻ tuổi, có tài có chí, để trao phó trọng trách này.”

Một lời khéo léo, Hầu gia liền đem hoàng đế đẩy lên lò lửa, còn bản thân lại phủi sạch tay, thoát thân nhẹ nhàng—quả nhiên là cáo già lọc lõi.

Ta theo mẫu thân vào cung diện kiến Quý phi họ Miêu, vừa vặn nghe nàng than thở chuyện mấy hôm nay hoàng thượng lòng dạ bất an, tâm tình u uất cũng vì triều đình không ai dám ra mặt nghênh chiến.

Ta mơ hồ nhớ lại, ở kiếp trước, người đã giải được cơn khốn khó lúc đó—là Hách Uyên.

Nhưng đời này, thứ nhất là nghe nói hắn đang bệnh, không thể ra mặt; thứ hai là nếu không có ta âm thầm giúp đỡ, kiếp trước hắn vốn chẳng thể nào đến được trước mặt hoàng đế.

Thấy Quý phi mày chau mắt ủ, ta khẽ tiến lời:

“Quý phi nương nương, hoàng thượng lòng sinh phiền muộn cũng bởi triều đình không người tiến cử nhân tài.

Thần nữ cho rằng, nương nương có thể mượn cớ tổ chức cuộc tranh tài trong cung, thay mặt hoàng thượng chọn người tài đức, biết đâu sẽ tìm được tướng tài gánh vác giang sơn, cũng giúp người giải nỗi lo trước mắt.”

Quý phi nghe ta nói, ánh mắt dần sáng lên, trầm ngâm một lúc rồi gật đầu:

“Cách này… cũng không tệ.”

Vài ngày sau, cung đình mở hội thi cưỡi ngựa bắn cung.

Quý phi lấy danh nghĩa hoàng cung, gửi thiệp mời khắp kinh thành, bất kể là đích tử hay thứ tử, chỉ cần là công tử thế gia đều được phép tham dự.

Đại hội long trọng như thế, dĩ nhiên không thể thiếu người tới xem náo nhiệt.

Các quan viên trong triều cùng thân quyến lớn nhỏ đều vào cung dự khán, nhất thời người đông như trẩy hội, rộn ràng tấp nập, náo động khắp một vùng.

Trên thao trường diễn võ, ngựa chiến tung vó, cát bụi mù mịt, mũi tên như sao băng lao vút giữa trời, khiến người xem trên khán đài không ngớt trầm trồ khen ngợi.

Dưới long trướng, hoàng đế vốn ủ dột mấy ngày nay cũng hiếm khi lộ ra được một tia tiếu ý.

Ngài nắm lấy tay Quý phi họ Miêu bên cạnh, khẽ vuốt nhẹ như trấn an.

Ta ngồi ở một góc ghế phụ không mấy nổi bật, sau lưng là Hách Vân lặng lẽ đứng yên, quan sát toàn bộ cuộc thi mà không nói một lời.

Đợi đến khi một vòng tranh tài sắp kết thúc, ta đứng dậy, tự tay tháo áo choàng trên người hắn xuống, ôm vào lòng, nghiêng đầu hỏi nhỏ:

“Thế nào? Có nắm chắc không?”

Khóe mày Hách Vân khẽ nhướng:

“Tiểu thư muốn ta ra thi đấu?”

Ta thấy trong ánh mắt hắn không có lấy một tia ngạc nhiên, ngược lại còn có chút ý cười như đã sớm đoán trước mọi chuyện.

Không hiểu sao trong lòng chột dạ, ta mím môi, lảng tránh ánh nhìn của hắn.

“Ừm. Ta để mắt tới phần thưởng mà Quý phi ban cho. Không chỉ muốn ngươi dự thi, mà còn phải đoạt được giải nhất cho ta, đoạt lại báu vật ấy. Ngươi… đừng khiến ta thất vọng.”

Hách Vân nhìn về phía cây trâm lưu ly bên ngoài long trướng, khóe môi cong nhẹ:

“Nhất định không phụ kỳ vọng của tiểu thư.”

Quả nhiên không ngoài dự liệu, khi Hách Vân vừa ra sân, tiếng hò reo liền vang dội không ngớt.

Hắn cưỡi ngựa như bay, thân pháp linh hoạt, cưỡi lên rồi lại nhảy xuống, ba mũi tên cùng lúc bắn ra, tất cả đều trúng ngay hồng tâm.

Mỗi một mũi tên hắn bắn đều mang theo một loại khí thế khác người, thậm chí có thể chẻ đôi tên của những người thi trước đó, mũi tên cắm sâu thấu tim đích.

Với thần xạ như thần nhân giáng thế ấy, Hách Vân đương nhiên giành được giải nhất, lại còn lọt vào mắt xanh của hoàng đế.

Lúc hắn được truyền tới trước long trướng, đám người Hách gia kinh ngạc đến trố mắt, các công tử trong dòng họ thì ai nấy đều lộ vẻ ghen ghét đến tái mặt.

Hoàng đế nhìn hắn, cất tiếng hỏi:

“Ngươi là con nhà ai? Trẫm sao trước đây chưa từng thấy mặt?”

Hách Vân quỳ xuống không hề nao núng, ánh mắt kiên nghị sáng rực:

“Thần là Hách Vân, thất công tử của Hầu phủ.”

Trên thao trường diễn võ, ngựa chiến tung vó, cát bụi mù mịt, mũi tên như sao băng lao vút giữa trời, khiến người xem trên khán đài không ngớt trầm trồ khen ngợi.

Dưới long trướng, hoàng đế vốn ủ dột mấy ngày nay cũng hiếm khi lộ ra được một tia tiếu ý.

Ngài nắm lấy tay Quý phi họ Miêu bên cạnh, khẽ vuốt nhẹ như trấn an.

Ta ngồi ở một góc ghế phụ không mấy nổi bật, sau lưng là Hách Vân lặng lẽ đứng yên, quan sát toàn bộ cuộc thi mà không nói một lời.

Đợi đến khi một vòng tranh tài sắp kết thúc, ta đứng dậy, tự tay tháo áo choàng trên người hắn xuống, ôm vào lòng, nghiêng đầu hỏi nhỏ:

“Thế nào? Có nắm chắc không?”

Khóe mày Hách Vân khẽ nhướng:

“Tiểu thư muốn ta ra thi đấu?”

Ta thấy trong ánh mắt hắn không có lấy một tia ngạc nhiên, ngược lại còn có chút ý cười như đã sớm đoán trước mọi chuyện.

Không hiểu sao trong lòng chột dạ, ta mím môi, lảng tránh ánh nhìn của hắn.

“Ừm. Ta để mắt tới phần thưởng mà Quý phi ban cho.