Ta cùng Trấn Bắc hầu – Cố Hoài Yến, đính hôn đã ba năm, năm nay mới lần đầu được mời tới phủ hắn trọ lại, cùng hắn thủ tuế.
Nửa đêm chợt tỉnh, lại trông thấy biểu muội hắn – cô nhi được nuôi trong phủ, khoác áo hồ ly đen của hắn, đầu cài bộ dao mà hắn đã tặng cho ta, chân kiễng trong tuyết, lén hái nhành mai do chính tay hắn trồng.
Mặt ta lập tức lạnh như sương:
“Hầu gia, trong mắt ta, không dung nổi một hạt cát mờ ám.”
Để dỗ ta nguôi giận, ba ngày sau, hắn liền vội vàng gả biểu muội ra biên quan.
Năm năm sau, đêm trước đại hôn, tại hợp cẩn yến, hắn uống say như chết, một mình ngồi nơi góc khuất, dùng đầu ngón tay chấm rượu viết lên bàn dòng chữ thoắt hiện rồi tan:
“Cả đời ta hối tiếc, là ngàn dặm phong sương của nàng, đều do ta mà khởi.”
Ta lập tức thu tay lại, vốn định vì hắn khoác áo choàng.
Rạng sáng hôm sau, trước mặt tân khách hai phủ, ta đích thân ném phượng quan xuống chính đường.
Lòng chàng đã gửi theo gió sương, còn cần chi cưới người nằm gối bên?
Bình luận