Chương 2 - Nỗi Đau Của Trách Nhiệm

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Cố Ngôn cũng nói:

“Con đừng nghĩ gì cả, dưỡng bệnh cho tốt. Sau này, anh sẽ không để nó lại gần con, sẽ không để nó lấy chuyện này làm phiền con.”

Từng lời từng chữ, đâm thẳng vào trái tim tôi vốn đã đầy vết thương.

2

Thì ra trong mắt họ, sự hy sinh của tôi là lẽ đương nhiên, còn sự tồn tại của tôi là thứ sẽ làm phiền đến Tưởng Niệm.

Tôi vịn tường lạnh như băng, từng bước từng bước quay về phòng bệnh của mình, cảm thấy máu trong người như đông lại.

Tôi bị đẩy vào phòng mổ. Đèn phẫu thuật sáng chói đến nhức mắt,

Tôi nhìn thấy bác sĩ đeo khẩu trang, cầm con dao mổ sáng loáng.

Thuốc mê được tiêm vào cơ thể, khoảnh khắc cuối cùng trước khi mất đi ý thức,

Tôi nghĩ, như vậy cũng tốt, ngủ rồi thì sẽ không cảm thấy gì nữa.

Khi tôi tỉnh lại, trời đã tối. Vết thương đau nhói từng cơn như bị xé rách,

Tôi không thể cử động, cổ họng khô rát như muốn bốc cháy.

Một cô bác cùng phòng thấy tôi tỉnh, rót cho tôi ly nước, đỡ tôi dậy uống.

“Cô bé, người nhà đâu rồi? Làm phẫu thuật lớn như vậy, sao lại không có ai?”

Cô thở dài.

Tôi chỉ mỉm cười, không nói gì.

Đến chiều ngày thứ ba, Cố Ngôn mới xuất hiện.

Anh ta xách một bình giữ nhiệt, mặt đầy vẻ không kiên nhẫn. Anh đặt mạnh cái bình lên tủ đầu giường:

“Mẹ bảo anh mang canh cá đến cho em.”

Tôi quay đầu, nhìn bầu trời xám xịt ngoài cửa sổ: “Không cần đâu, em không muốn ăn.”

Anh cau mày, có vẻ không hài lòng với sự chống đối của tôi:

“Cố Vũ Tây, đừng giở tính trẻ con. Ca mổ của Niệm Niệm rất thành công, cả nhà đều rất vui.”

“Chờ em hồi phục, bố mẹ sẽ sắp xếp cho em công việc tốt hơn, sẽ không bạc đãi em.”

Giọng nói của anh như đang bố thí, như đang dỗ dành một cấp dưới hay làm loạn vô lý.

Tôi nhìn anh, bỗng thấy thật nực cười.

Tôi chậm rãi, từng chữ từng chữ nói:

“Anh… anh có biết không? Em chưa từng nghĩ sẽ tranh giành gì với con bé cả. Em chỉ là… chỉ là muốn các người quay đầu nhìn em một lần.”

Cố Ngôn sững người, rồi ánh mắt anh vụt qua một tia châm biếm:

“Nhìn em? Nhìn em cái gì? Nhìn em mỗi ngày đầy oán khí, cảm thấy cả thế giới nợ em sao?”

“Cố Vũ Tây, em có thể trưởng thành một chút được không? Niệm Niệm hiểu chuyện hơn em nhiều.”

“Hiểu chuyện ư?”

Tôi lặp lại hai chữ đó, ngực phập phồng dữ dội, kéo theo vết thương đau đến mức suýt làm tôi ngất đi.

“Nếu năm đó, là em đào cha ra khỏi tuyết, thì mọi người có cho rằng em… cũng là đứa hiểu chuyện không?”

Sắc mặt của Cố Ngôn lập tức trầm xuống, anh quát lớn:

“Em nói vớ vẩn gì vậy! Chuyện năm đó, em còn muốn lôi ra làm loạn sao?”

“Chỉ để được chú ý mà em cũng bịa ra lời dối trá như vậy à?”

Tôi nhìn khuôn mặt giận dữ của anh, tia hy vọng cuối cùng trong tim tôi cũng hoàn toàn tắt lịm.

Phải rồi, họ chưa từng tin tôi.

Ngày tôi xuất viện, chỉ có tài xế nhà họ Cố đến đón. Không có người thân, không có lời hỏi han.

Tôi được đưa về căn phòng trọ nhỏ bé của mình, trước khi đi,tài xế đưa cho tôi một phong bì – là của Cố Ngôn. Bên trong là chiếc thẻ ngân hàng 500 ngàn và một mảnh giấy, trên đó là nét chữ rồng bay phượng múa của anh: “Tự lo cho mình đi, đừng làm phiền gia đình nữa.”

Thì ra, việc tôi về nhà dưỡng thương, trong mắt họ cũng là một loại phiền toái.

Tôi nằm trên giường, vết thương đau, nhưng tim còn đau hơn.

Bác sĩ nói, mất một quả thận, cơ thể tôi sẽ yếu hơn người bình thường rất nhiều,

không được làm việc quá sức, không được thức khuya, thậm chí tuổi thọ cũng có thể bị ảnh hưởng.

Tôi mới chỉ hai mươi hai tuổi, mà tương lai đã bị đóng dấu giảm giá từ trước.

Tôi nằm nhà nửa tháng, không một ai trong nhà họ Cố đến thăm tôi.

Chỉ có mẹ tôi thỉnh thoảng gọi điện, hỏi qua loa mấy câu “hồi phục thế nào”, rồi lại quay về chủ đề chính – Tưởng Niệm.

“Niệm Niệm hồi phục rất tốt, tinh thần cũng khá hơn rồi, còn nói muốn chọn quà cho con.”

“Bố con thuê cho nó chuyên gia dinh dưỡng tốt nhất, ba bữa mỗi ngày đều thay đổi món để bồi bổ.”

Tôi lặng lẽ nghe, không nói gì. Mỗi cuộc gọi, như rắc muối lên vết thương của tôi.

Khi sức khỏe đỡ hơn một chút, tôi quay về nhà cũ của họ Cố, để lấy lại mấy món đồ còn sót lại. Căn nhà cũ nằm sâu trong khu nhà quân đội, là một ngôi nhà hai tầng có sân vườn. Khi tôi bước vào, trong nhà vang lên tiếng cười nói vui vẻ.

3

Tưởng Niệm mặc bộ đồ ngủ màu hồng, sắc mặt hồng hào, đang ngồi trên ghế sofa đọc báo cho cha nghe. Mẹ ngồi cạnh gọt táo cho cô ấy,

Cố Ngôn thì nửa quỳ trước mặt cô, giúp cô thay dép.

Cảnh tượng ấy ấm áp như một bức tranh, còn tôi là kẻ không mời mà đến, phá vỡ sự hòa hợp ấy.

Thấy tôi, tiếng cười trong nhà lập tức ngưng bặt.

Mẹ tôi đứng lên, có phần lúng túng: “Vũ Tây, sao con về? Vết thương đã khỏi chưa?”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)