Chương 5 - Nỗi Đau Của Mẹ
Sau này lớn hơn một chút, ta đổi gọi người là “Ngụy tiên sinh”, lại khiến người thất thần buồn bã mất mấy ngày.
Biết được người không phải cha ruột của ta, ta cũng không hỏi thêm gì.
Chỉ là một ngày nọ, A nương chủ động kể cho ta nghe, như thể đó là một việc chẳng đáng bận tâm.
Lúc ấy, chúng ta đang ngồi trên chiếc xích đu mà Ngụy tiên sinh cho người dựng nên trong sân, nhẹ nhàng đung đưa vào một buổi trưa nhàn rỗi sau bữa cơm.
A nương thản nhiên nhắc đến phụ thân, người thợ săn năm xưa của ta, giọng điệu nhạt như nước lã, hệt như đang kể về một người xa lạ.
Chỉ đến khi nói về ba năm đầu sau khi gả đi, giọng nàng mới dịu đi đôi chút.
Còn sự phản bội cuối cùng, dường như theo người khuất núi, cũng đã bị chôn vùi dưới ba tấc đất.
Khi ấy, ta và Ngụy tiên sinh đã thân thiết từ lâu, nghe xong liền chạy thẳng tới trước mặt người.
Ta còn nhỏ, chẳng biết gì là thiên vị, chỉ biết rằng, so với người cha từng để A nương chịu khổ, thì Ngụy tiên sinh dịu dàng, điềm đạm, và đáng tin cậy kia, mới thực sự giống như cha của ta.
Ngụy tiên sinh nghe vậy, bất chấp Triệu thúc ngăn cản, liền bế bổng ta lên đặt lên đùi.
Lần đầu tiên ta chạm vào chân người, nhào vào vòng tay ấy, ấm áp, vững chãi, uy nghi đúng như ta vẫn tưởng tượng về một người cha.
Người dịu dàng hỏi ta, giọng vừa kiên nhẫn, lại mang theo chút dụ dỗ:
“Như Ngọc, ta làm cha con được chăng?”
Ta vui vẻ gật đầu, nhưng người còn vui hơn ta gấp bội.
Từ đó, giữa chúng ta có một bí mật nho nhỏ.
Ta bắt đầu thay người nghĩ cách, người thì thông qua ta dần dần bước vào cuộc sống của A nương.
Mùa xuân thả diều, mùa hạ ngắm sen nở, mùa thu hái quả, mùa đông ngắm tuyết rơi, năm này qua năm khác,
thấm thoắt trôi qua.
5
Năm ta bảy tuổi, giữa A nương và Ngụy tiên sinh dường như chỉ còn một lớp màn mỏng chưa vạch ra.
Tựa lúc nào không rõ, hai người đã sống cùng nhau nơi núi non này gần mười năm.
Có thể là đôi găng tay bằng da lông được gửi tới phòng Ngụy tiên sinh vào ngày đông lạnh giá;
Có thể là đài sen tươi được đưa đến phòng A nương vào giữa mùa hạ;
Cũng có thể là sự chăm lo hằng ngày suốt tháng năm;
Lại càng có thể là những quan tâm âm thầm, dịu dàng không để lộ.
Tựa như băng sơn gặp lửa cháy, hai trái tim điềm tĩnh cùng lúc rung động,
khuấy lên những đợt sóng dồn dập trong lòng.
Ai cũng chờ mong rằng nếu cứ thế tiếp tục, sẽ có một ngày tình thắm hóa thành quả ngọt.
Nhưng không ngờ… thế sự vô thường.
Hôm đó trời vừa hửng nắng, A nương như mọi khi, đẩy xe lăn đưa Ngụy tiên sinh dạo quanh sân.
Chẳng ai ngờ, một nhóm hắc y nhân đột nhiên xông vào, không nói một lời đã vung tay tấn công.
Khi Triệu thúc chạy đến, xe lăn của Ngụy tiên sinh đã bị ném lăn lóc dưới đất.
Còn người thì chống một chân, che chắn trước mặt A nương, cả người bê bết máu.
Dù vậy, người vẫn bảo vệ nàng chu toàn, không để nàng vấy dính dù chỉ một giọt máu.
Tựa như một con ác long, dùng thân thể mình bao bọc lấy bảo vật,
không cho ai chạm vào, càng không cho ai phá hoại.
Mỗi lần hồi tưởng lại cảnh tượng hôm đó, A nương đều thất thần.
Cuộc đời nàng từng trải qua bao gian khổ, từng có những tháng ngày an ổn nơi núi cao,
nhưng tất cả cũng chẳng thể so sánh được với cảm giác tận mắt thấy người mình quý trọng cận kề cái chết.
Cũng chính vì thế, nàng càng thêm chắc chắn, Ngụy tiên sinh, không phải người tầm thường.
Hôm đó qua đi, Ngụy tiên sinh lập tức được Triệu thúc đưa xuống núi trong đêm.
Từng ngày trôi qua thoáng cái đã ba tháng.
Một tháng trước, bà lão chăm sóc ta vì việc nhà đành phải rời đi.
Từ đó trên núi chỉ còn lại hai mẹ con ta và A nương.
Hoa đào rụng phủ kín lối nhỏ, chẳng ai quét dọn, đường mòn nay cũng mang màu tang thương.
Ta đứng trước cửa, tay xách túi hành lý, ánh mắt bất an nhìn vào trong sân.
Hôm nay là ngày ta và A nương quyết định rời núi.
Bởi cả hai đều biết, người ấy sẽ không quay lại nữa.
Người nông dân chuyên chở rau không còn nhắc đến chuyện dưới núi.
Người bán hàng rong cũng không gánh gồng trèo lên núi như trước.
Mãi đến lúc Ngụy tiên sinh rời đi, A nương mới bàng hoàng nhận ra, người ấy đã sớm len lỏi vào mọi ngóc ngách trong cuộc sống của nàng.
Giờ thì đã quen…
Nhưng người khiến nàng quen, lại chẳng còn nữa.
Hôm đó nàng nhốt mình trong phòng rất lâu.
Khi ta mang cơm vào, sắc mặt nàng không có gì khác thường.
Nhưng ta nhìn thấy một góc gối đã thấm ướt, và chiếc túi gấm dính máu bên cạnh.
Dễ dàng đoán được, nàng ôm vật duy nhất người ấy để lại, trút hết cảm xúc bị đè nén bao lâu, khóc đến ướt đẫm cả gối.
Đến khi A nương bước ra, ta cố tình liếc nhìn bên hông nàng.
Trống trơn. Không còn túi hương nữa.
Như nhận ra ánh mắt ta, nàng khẽ bóp nhẹ mũi ta, cười nhẹ nhõm:
“Nhìn cái gì vậy? Đi thôi. Đáng lẽ ra phải đi từ lâu rồi.”
CHƯƠNG 6 – TIẾP: