Chương 5 - Nỗi Đau Của Công Chúa

“Từ hôm nay, tôi và anh không còn là người một nhà.”

Tôi quay sang nhóm vệ sĩ của Cố Cẩm Niên: “Mang hết đồ của tôi đi.”

Toàn bộ váy áo cao cấp trong phòng thay đồ, trang sức quý trên bàn trang điểm, từng bức tranh trong phòng vẽ, cả nội thất, đồ dùng nhà bếp… đều được đóng gói mang theo.

Phó Thừa Diễn định cản, nhưng bị vệ sĩ của Cố Cẩm Niên giữ lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn tôi dọn sạch ngôi nhà này.

Tôi lại một lần nữa quăng bản ly hôn vào mặt anh ta.

“Anh thật khiến tôi thất vọng, Phó Thừa Diễn.”

“Ký đi, chúng ta ly hôn.”

“Tần Ngữ Mai, tôi không ly hôn! Tôi tuyệt đối không ký!” Anh gào lên như muốn rách họng.

Giang Sở Sở ở bên cạnh khóc to hơn, như thể cô ta mới là người bị hại. “Anh ơi, chị Tần đã không còn yêu anh nữa, sao anh còn cố giữ chứ…”

“Câm miệng! Cô thì biết cái gì!”

“Ngữ Mai, đây là chuyện nhà của chúng ta, có gì cũng có thể thương lượng được…”

“Anh không muốn ly hôn! Đừng đi mà!”

Tôi không buồn liếc anh ta lấy một cái.

Trong vòng tay bảo vệ của Cố Cẩm Niên, tôi xoay người rời đi — không quay đầu lại.

6

Việc rời khỏi nhà họ Phó, với tôi, giống như cuối cùng ngoi được lên mặt nước sau một quãng thời gian dài chìm trong đuối nước.

Nhưng trong lòng tôi vẫn rối bời, chỉ muốn tìm một nơi để trốn đi.

Tôi cần một không gian không mang theo áp lực từ gia tộc, để làm lành vết thương, để suy nghĩ, để học cách hít thở lại từ đầu.

Vì vậy, tôi chọn dọn vào căn hộ penthouse trung tâm thành phố mà Cố Cẩm Niên chuẩn bị sẵn cho tôi.

Cố Cẩm Niên bưng cháo bước vào, tay chân lóng ngóng suýt làm đổ.

“Thử xem, anh làm theo hướng dẫn trên mạng đó.”

Tôi húp một muỗng, cháo ấm nóng trôi xuống cổ họng, nhưng nước mắt lại không hiểu sao cứ thế mà trào ra.

“Sao vậy? Khó ăn đến vậy à?” Cố Cẩm Niên hoảng hốt, định giật lấy bát cháo.

“Không… rất ngon.” Tôi nắm lấy tay anh. “Cảm ơn anh.”

Đôi mắt anh bỗng sáng rực lên, như đứa trẻ vừa được phát kẹo.

Tôi và Cố Cẩm Niên là thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau từ nhỏ.

Năm tốt nghiệp đại học, anh quyết định ra nước ngoài học tiếp.

Tại sân bay hôm tiễn anh, anh đã làm một chuyện khiến cả giới Bắc Kinh xôn xao.

Giữa đám đông, anh ôm 999 đóa hồng đỏ rực, quỳ một chân trước mặt tôi.

“Tần Ngữ Mai, chỉ cần em gật đầu, anh sẽ không đi nữa. Anh sẽ ở lại và cưới em ngay bây giờ!”

Nhưng tôi không đồng ý.

Khi đó, tôi bị sự trầm ổn, kỷ luật của Phó Thừa Diễn thu hút. Anh giống như một cuốn sách giáo khoa — đáng tin cậy, tương lai rõ ràng.

Còn Cố Cẩm Niên, lại giống như một đứa trẻ không chịu lớn, sôi nổi, bồng bột.

Anh không phải kiểu người mà tôi cho là phù hợp để gánh vác trách nhiệm liên hôn vì nhà họ Tần.

Thế nên, tôi từ chối anh — và chọn Phó Thừa Diễn.

Kết quả là, cuộc hôn nhân của tôi và Phó Thừa Diễn tan nát không còn gì.

Còn Cố Cẩm Niên, lại dùng cách trực tiếp nhất, bất chấp hậu quả nhất, để che chở cho tôi.

Thứ tình cảm anh dành cho tôi, không phải là sự cân nhắc thiệt hơn, mà là tình yêu thuần túy đến mức gần như hoang dã.

Điện thoại tôi reo không ngừng — toàn là cuộc gọi và tin nhắn của Phó Thừa Diễn.

Cố Cẩm Niên không nói không rằng, cầm lấy máy giúp tôi tắt nguồn.

“Đừng lo, có anh ở đây.”

Ngày hôm sau, chuyện tôi rời khỏi nhà họ Phó lập tức gây chấn động giới Bắc Kinh.

Truyền thông đua nhau đồn đoán tình trạng hôn nhân của chúng tôi, thậm chí ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của hai tập đoàn Phó – Tần.

Nhà họ Phó thì mắng tôi bốc đồng, không màng thể diện gia tộc.

Nhà họ Tần thì lo lắng cho tương lai của tôi, gọi điện tới tấp.

Tôi vốn nghĩ mọi chuyện rồi sẽ lắng xuống, nên không quá để tâm.

Chỉ cần Phó Thừa Diễn chịu ký đơn ly hôn, tôi sẽ được tự do.

Nhưng rất nhanh, cục diện đổi chiều.

Trên mạng lan truyền tin đồn rằng tôi và Cố Cẩm Niên đã có quan hệ từ trước, bị Phó Thừa Diễn phát hiện nên mới bị đuổi khỏi nhà.

Đủ kiểu lời ra tiếng vào xuất hiện — nào là ngoại tình, nào là lẳng lơ ong bướm — tất cả đều đổ lên đầu tôi.

Tôi giận đến mức tay run rẩy không ngừng.

Cố Cẩm Niên mặt mày u ám: “Anh sẽ đi điều tra xem là ai đứng sau tung tin.”

“Không cần.” Tôi cười lạnh. “Chắc chắn là Giang Sở Sở.”

Cô ta sốt ruột rồi, muốn dùng mấy tin đồn bẩn thỉu này để ép Phó Thừa Diễn ly hôn, để cô ta có thể danh chính ngôn thuận thế chỗ.

Dù gì Phó Thừa Diễn cũng là người rất sĩ diện, không đời nào chấp nhận để vợ mình bị nghi có tình nhân bên ngoài. Chỉ cần tin đồn lan đủ rộng, anh ta nhất định sẽ ký đơn ly hôn.

Tôi thật sự muốn ly hôn.

Nhưng — tôi tuyệt đối sẽ không để thanh danh của mình bị con tiện nhân đó chà đạp.

ĐỌC TIẾP :

Báo cáo