Chương 6 - Nỗi Đau Chỉ Còn Lại
Giấc mơ mà năm xưa tôi tự tay từ bỏ, giờ đây lại một lần nữa hiện ra trước mắt.
Tôi gần như không hề do dự.
“Thầy, em muốn đi.”
Tôi bắt đầu chuẩn bị hồ sơ, làm các thủ tục liên quan.
Cuộc sống có mục tiêu mới, bận rộn mà đầy hy vọng.
Chu Dục không còn đến tìm tôi nữa.
Tôi cứ nghĩ rằng, cuối cùng anh ta cũng buông tay.
Cho đến một ngày, Giang Xuyên lại gọi cho tôi.
Lần này, giọng cậu ấy nặng nề đến lạ.
“Tống Niệm, em… có thể đến bệnh viện một chuyến được không?”
“Chu Dục… gặp tai nạn xe rồi.”
Tay tôi đang cầm điện thoại, siết chặt lại.
Nhưng — cũng chỉ là một thoáng siết chặt.
“Anh ấy sao rồi?” Tôi hỏi, giọng bình tĩnh đến mức chính tôi cũng thấy bất ngờ.
“Vẫn đang cấp cứu… bác sĩ nói, tình hình không khả quan lắm.”
“Trước khi gặp chuyện, anh ấy đã uống rất nhiều rượu, liên tục gọi điện cho em, nhưng em không nghe.”
“Anh ấy lái xe đi, là để đến tìm em.”
Trong giọng nói của Giang Xuyên, lẩn khuất một tia trách móc khó nhận ra.
Như thể — vụ tai nạn này là lỗi của tôi vậy.
Tôi im lặng.
“Niệm Niệm, anh biết em hận anh ấy.”
“Nhưng… nhưng giờ anh ấy đang nằm bên trong kia, sống chết chưa rõ.”
“Trước khi hôn mê, anh ấy vẫn luôn gọi tên em.”
“Em có thể… đến nhìn anh ấy lần cuối được không?”
Tôi nhắm mắt lại, trong đầu thoáng qua từng mảnh ký ức của mười năm đã qua.
Cuối cùng, dừng lại ở khoảnh khắc bát canh đổ thẳng lên đầu tôi.
Tôi nói: “Giang Xuyên, anh ấy có gia đình.”
“Có mẹ, có ba, còn có… Lâm Vi Vi.”
“Bất kỳ ai trong số họ, đều có tư cách ở bên cạnh anh ấy hơn tôi.”
“Nếu tôi đến đó, thì tôi là ai?”
“Một người bạn gái cũ từng bị anh ấy làm nhục và ruồng bỏ ngay giữa đám đông sao?”
Giang Xuyên bị tôi hỏi đến câm lặng.
“Xin lỗi, tôi sẽ không đến.”
Tôi cúp máy.
Ngồi trước bàn học, nhìn dòng xe cộ ngoài cửa sổ, tôi ngồi rất lâu mà không nhúc nhích.
Nói không lo lắng là nói dối.
Dù sao cũng là người tôi từng yêu suốt mười năm.
Nhưng sự lo lắng ấy — chỉ còn là lòng trắc ẩn giữa người với người.
Không còn liên quan gì đến tình yêu.
Trái tim tôi, sẽ không bao giờ vì anh mà đau thêm một lần nào nữa.
Vài ngày sau, tôi nhận được một kiện hàng.
Là Giang Xuyên gửi tới.
Bên trong là một cuốn sổ tay dày cộp.
Tôi nhận ra đó là nhật ký của Chu Dục.
Anh có thói quen viết nhật ký, nhưng chưa từng để tôi đọc.
Trong gói hàng còn có một bức thư của Giang Xuyên.
Trong thư viết, Chu Dục đã qua cơn nguy kịch, nhưng bị gãy chân, sau này có khả năng sẽ bị tật.