Chương 1 - NỔI DANH

1

Ta dừng bước, ngắm nhìn khuôn mặt mà kiếp trước ta căm hận tột độ, cười hỏi lại hắn ta:

“Lục tướng quân nghĩ, với công lao lớn như vậy, hoàng thượng sẽ ban thưởng gì cho ta?”

Lục Việt Xuyên trả lời rất tự nhiên: “Tất nhiên là nàng và cả gia tộc Diệp gia sẽ nhận được đại ân của hoàng thượng.”

“Đại ân” trong miệng hắn ta, chính là muốn cầu hôn ta với tân đế.

Ta nhìn về phía điện Thừa Đức nguy nga.

Lúc này trong điện, tân đế Ninh Uyên đang luận công ban thưởng, người có công đều được thăng quan tiến chức.

Nếu hôm nay ta không tự mình diện kiến hoàng thượng, sẽ giống như kiếp trước, bị Lục Việt Xuyên xóa bỏ công danh, vì một chiếu chỉ tứ hôn mà bị giam cầm trong nội viện.

“Không phiền Lục tướng quân lo lắng, đại ân này, hôm nay ta phải tự mình đi nhận!”

Ta hất tay Lục Việt Xuyên ra, nhanh chóng chạy về điện Thừa Đức.

Lục Việt Xuyên không ngờ ta đột nhiên thay đổi ý định, hắn ta đuổi theo nắm lấy cánh tay ta:

“Trong điện toàn là đại thần, nàng muốn để mọi người biết, người mang mật chỉ hôm đó là nàng sao?”

“Đây là công lao của ta, ta quang minh chính đại, sao phải che giấu?”

“Diệp cô nương, nàng có nghĩ kỹ không, hôm đó quân phản loạn trong cung đốt phá cướp bóc, đối với cung nữ còn cưỡng bức rồi giết, nàng là nữ nhi nhà quan, nếu để người ta biết nàng thoát ra từ vòng vây của phản quân, đoán xem người ngoài sẽ nghĩ gì?

“Sợ rằng danh tiếng của nàng cũng không giữ được! Đối với nữ tử mà nói, trong sạch còn quan trọng hơn công danh lợi lộc!”

Ta dừng bước, quay đầu trừng mắt nhìn Lục Việt Xuyên một cái.

Những lời y như đúc, kiếp trước—hắn cũng đã đe dọa ta như vậy.

2

Ta không nhớ rõ mình đã rời cung về phủ như thế nào.

Chỉ biết sau hôm đó, người trong hoàng thành đều nói phu nhân hầu phủ Diệp Tụng An đã bị điên.

Lục Việt Xuyên sợ ta nói lung tung, nên cho người kê thuốc câm.

Ta học y, ngửi thấy thuốc không đúng nên cắn chặt răng không chịu uống.

Hắn ta liền dùng vũ lực trút thứ thuốc kia vào cổ họng ta, ép ta uống, còn nói:

“Ngày đó ta thật sự thích ngươi, nhưng nhìn ngươi bây giờ thảm hại như vậy, thật làm người ta ghê tởm!

“Đừng trách ta nhẫn tâm, chỉ còn cách khiến ngươi không thể mở miệng, chuyện mật chỉ mới giữ kín được.”

“Công lao giao mật chỉ, là có thể giúp người thăng tiến, ta đối với ngươi là thấy sắc mà sinh tình, chỉ sợ ngươi dựa vào chút công lao này mà đứng quá cao, ta sẽ không thể cưới được ngươi.”

Ta đỏ mắt nhìn hắn ta, hắn ta lại cười gian, ghé sát tai ta, thì thầm như ác quỷ:

“Cướp công của ngươi thì sao? Ngươi làm lỡ tiền đồ của muội muội ta, chính là làm lỡ tiền đồ của ta, ai dám cản đường tương lai của ta, kẻ đó phải chết!”

Ta trở thành người câm, sau khi cả gia tộc Diệp gia bị xử trảm, ta thực sự phát điên, cuối cùng chết trong hận thù.

May thay ông trời có mắt, cho ta trọng sinh quay về ngày luận công ban thưởng.

Ta mang theo nỗi oán hận kiếp trước, nhanh chóng chạy về điện Thừa Đức.

Lục Việt Xuyên không đuổi kịp ta, thật ra với thân thủ của hắn, nếu muốn ngăn ta, ta có chạy đằng trời cũng không thoát được.

Nhưng thứ nhất, đây là nội cung, hắn không thể hành động lỗ mãng.

Thứ hai, lúc này hắn còn có ý định cầu thân ta, vì vậy khi thấy ta phản kháng như thế, nhất thời cũng không nghĩ ra cách đối phó thích hợp.

Ta liền chớp lấy cơ hội này, cố gắng chạy về phía điện Thừa Đức.

Ngoài điện có một vệ sĩ đứng gác, ta nhận ra ngay, đó là thuộc hạ của Lục Việt Xuyên, tên là Vân Huy, vốn nghĩ anh ta sẽ ngăn ta lại, nhưng Vân Huy thấy vẻ mặt ta vội vã, lại tránh sang một bên để ta trực tiếp vào điện.

Những vệ sĩ khác ngoài điện theo Vân Huy cũng không ngăn cản ta.

Ta sinh nghi, lúc này lại không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng chạy vào điện Thừa Đức.

Chỉ thấy trong điện toàn là nam nhân.

Đây đều là những công thần, nữ tử duy nhất đang quỳ trước mặt Ninh Uyên.

Nàng ta chính là muội của Lục Việt Xuyên—Lục Oánh.

Lục Oánh không phát hiện ra ta, vì nàng ta đang thưa với hoàng thượng:

“Thần nữ hôm đó liều mạng mang mật chỉ đến cho bệ hạ, không dám nhận công, nhưng thần nữ đã ngưỡng mộ bệ hạ từ lâu, nếu được ở bên cạnh hầu hạ bệ hạ, thần nữ đã mãn nguyện rồi!”

Thật mặt dày vô sỉ!

Ta xông lên, lớn tiếng tố cáo với tân đế: “Bệ hạ, thần nữ muốn tố cáo Lục Oánh khi quân!”

3

Lời ta nói ra khiến mọi người trong điện đều chú ý.

Lục Oánh thấy ta, khuôn mặt thoáng qua vẻ hoảng sợ.

Lúc này Lục Việt Xuyên cũng chạy vào, Lục Oánh vội vàng dùng ánh mắt ra hiệu cho Lục Việt Xuyên đưa ta đi.

Nhưng ta đã lớn tiếng, thu hút sự chú ý của hoàng đế.

Hoàng đế nhìn ta: “Ngươi là ai?”

Lục Việt Xuyên vội vàng trả lời: “Bệ hạ, nữ nhân này thần trí không tỉnh táo, nàng ta đang nói nhảm!”