Chương 9 - Nợ Máu
“Hắn… đến giờ vẫn chưa từng cùng thần nữ viên phòng…”
Lời chưa dứt, mặt ta đã đỏ bừng, không sao tiếp nổi nữa.
Thái hậu cau mày:
“Chẳng lẽ con muốn ai gia ép Hành nhi… làm chuyện kia với con?”
“Không… không phải. Thái hậu, thần nữ chỉ cầu một giấy hòa ly, không cầu gì khác.
Việc này liên quan đến nội quyến, chỉ có thể nhờ đến người, mong Thái hậu thành toàn.”
Thái hậu im lặng thật lâu, cuối cùng chỉ khẽ “ừm” một tiếng, rồi lại nói:
“Ta sẽ sai người tra xét thêm một phen, chuyện này… tạm gác lại sau.”
Ta cứ tưởng, việc này còn phải chờ đợi hồi lâu.
Không ngờ, người mở đầu lại là chính Chu Húc Hành —
tự tay huỷ hoại con đường sống cuối cùng của mình.
Lần ấy, sau khi lại say túy lúy, hắn tới một tửu quán và ngang nhiên tự xưng ‘Trẫm’, còn lớn tiếng nói về đạo trị quốc, gọi thẳng cả tên húy của Hoàng thượng.
Có người đệ cáo trạng lên triều.
Ngay lập tức, Chu Húc Hành bị giam vào đại lao, chịu tội phạm thượng khi quân.
Lúc tỉnh rượu, hắn còn ngơ ngác chưa hay chuyện.
Đến khi ngục tốt nói rõ đầu đuôi, hắn mới mặt cắt không còn giọt máu, quỳ rạp xuống đất, không ngừng dập đầu cầu xin.
Ta đến thăm hắn.
Hắn nằm gục bên song sắt, đôi mắt mờ đục, sắc mặt tiều tụy thảm hại.
So với ta của kiếp trước, lúc bị hắn giam trong ngục suốt năm năm… cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.
Chẳng qua hắn vẫn còn sống.
Hắn như phát điên, không phân biệt nổi mộng hay thực.
“Rõ ràng ta đã là hoàng đế rồi… tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ tất cả đều là giả ư? Không… ta không tin!”
Nghe tiếng bước chân ta, hắn chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt lập tức sáng rực như thấy cứu tinh.
Hắn đứng bật dậy, nắm lấy song sắt, giọng nghẹn ngào:
“Uyển Ninh, nàng đến rồi! Tốt quá rồi…”
“Gần đây ta luôn mơ một giấc mộng… trong mơ, nàng và cha vợ giúp ta mưu kế chu toàn, cuối cùng ta đã ngồi lên long ỷ.
Nàng nói xem… giấc mộng đó, là thật phải không?”
Ta nhìn hắn, ánh mắt tĩnh lặng, nhẹ gật đầu:
“Là thật. Nhưng là… kiếp trước.”
Hắn ngẩn người.
Cúi đầu nhìn vào cùm sắt trên tay và chân, trong mắt lộ rõ nét hoang mang.
Ta khẽ mở lời:
“Là thật… Nhưng kiếp đó, **ta đã bị chính ngươi nhốt trong ngục này, bị ngươi hành hạ đến chết, suốt năm năm.”
Ánh mắt hắn từ hoảng loạn chuyển sang trống rỗng, rồi lại dần dần có thần trở lại.
“Ta đã nói… sao lại chân thật đến thế… Thì ra… thì ra tất cả đều là thật.”
“Uyển Ninh, ta sai rồi… ta không nên mang Tống Như Nguyệt về phủ… Nhưng nàng ấy đã chết rồi… con của nàng cũng không còn…
Nàng tha thứ cho ta được không? Chúng ta… bắt đầu lại từ đầu, được không?”
Ta kinh ngạc trước độ vô sỉ của hắn.
Khuôn mặt kia, ta đã chẳng muốn nhìn thêm lấy một khắc.
Lập tức lấy từ tay áo ra giấy hòa ly, lạnh lùng ném thẳng vào mặt hắn, rồi quay người rời đi.
Phía sau truyền đến tiếng gào thảm thiết, lạc giọng như kẻ phát cuồng:
“Uyển Ninh! Ta không muốn hòa ly! Nàng cho ta thêm một cơ hội nữa…!”
Ta không hề ngoảnh đầu.
Về đến phủ, ta thu dọn tất cả hồi môn và vật phẩm cá nhân.
Sau đó, chính thức rời khỏi Đoan Vương phủ.
Từ đây, cuộc đời ta — không còn vướng bụi.
16.
Vài tháng sau, Duệ Vương xử lý xong thủy nạn, trở về kinh thành.
Tuy lúc đó thân thể Hoàng thượng vẫn còn xem như khỏe mạnh,
nhưng ngài vẫn sớm hạ thánh chỉ lập chiếu truyền ngôi, khiến lòng người trong triều yên ổn.
Thế cục vững vàng.
Ta dắt theo Xuân Anh cùng mấy tùy tùng tâm phúc, bắt đầu những tháng ngày tiêu dao thiên hạ.
Chúng ta từng trải qua cảnh sơn cốc trùng điệp nối liền với những cánh đồng xanh biếc đầy sức sống;
cũng từng ngắm phong cảnh mờ sương lãng đãng chốn Giang Nam mộng mơ;
từng trèo lên đỉnh núi đón mặt trời ló rạng, lặng nhìn ánh chiều tà nhuộm đỏ núi non.
Phong cảnh dọc đường như thơ như họa, lòng ta cũng dần rộng mở, an tĩnh.
Xuân Anh theo ta bao năm, làn da đã sạm đi không ít.
Mỗi lần ta nhắc đến chuyện hôn nhân, nàng lại lắc đầu cười, nói rằng:
“Theo tiểu thư đi khắp sơn hà, còn thú vị hơn gả vào nhà ai đó chịu khổ.”
Trong một lần dừng chân nơi tiên sơn Thục Trung,
chúng ta tình cờ nghe được tin: Hoàng đế băng hà, Duệ Vương đăng cơ.
Ta đứng lặng trong sương sớm, nhìn mây trắng vờn quanh núi, lòng chỉ nhẹ giọng thầm nguyện:
Mong rằng người sẽ thật sự trở thành minh quân, thương dân như con.
Sau đó, khi đi ngang một con đập lớn, Xuân Anh bỗng hô lên:
“Tiểu thư, tiểu thư! Mau tới xem này, trên bia đá kia… khắc tên người đó!”
Ta bước đến gần.
Trên phiến đá, từng nét khắc rõ ràng hiện ra:
“Văn bia Uyển Ninh – Lấy lòng dân làm lòng mình, dân khổ cũng như mình khổ.”
(người đói, ta cũng đói; người chìm, ta cũng chìm.)
Phía dưới là niên hiệu —
Chính là năm Duệ Vương đến Thục Trung cứu nạn.
Ta khựng người trong chốc lát.
Gió núi lướt qua vai áo, lá đỏ rơi lả tả quanh chân.
Một khắc ấy, trong lòng ta dường như thoáng hiện một vầng sáng dịu dàng…
lặng lẽ, không phô trương, nhưng ấm áp đến tận đáy tim.
Thì ra, có những sự lặng thầm, cũng được thiên hạ ghi nhớ.
Mà ta sống một đời, không còn gì nuối tiếc nữa rồi.