Chương 3 - Nợ Anh Một Trăm Việc
3
Vết thương bị kéo giãn khiến tôi đau đến run rẩy toàn thân, nhưng tôi vẫn cố vùng dậy, lê bước về phía cửa.
Anh ta bất ngờ kéo mạnh tôi lại, ôm chặt trong lòng, giọng nói cố nén giận:
“Giang Tri Ninh đang cấp cứu, đừng đến làm chậm trễ!”
“Chờ nó khỏe lại, tôi sẽ đưa cô đi gặp nó. Giờ thì lo mà tĩnh dưỡng cho tốt.”
Thời gian đó, Bùi Minh Triết dành cho tôi dịch vụ y tế tốt nhất, thậm chí thỉnh thoảng còn đích thân đến chăm sóc.
Anh ta đưa cho tôi xem ảnh em gái đang nằm trên giường bệnh, rồi tự tay đút từng thìa canh cho tôi.
Tôi mím chặt môi không chịu ăn, Bùi Minh Triết cũng không nổi giận, chỉ cúi xuống uống một ngụm rồi kề môi truyền sang cho tôi.
Tôi ghê tởm lau miệng, giật lấy bát canh trong tay anh ta.
Bùi Minh Triết sững người, nhưng không nói gì.
Anh ta dường như đã kiên nhẫn với tôi hơn nhiều.
Cho đến cái ngày Tô Uyển Như đến thăm tôi.
Bùi Minh Triết lao vào phòng, lập tức trông thấy Tô Uyển Như ngã sõng soài dưới đất.
Mặt cô ta đỏ bừng, lòng bàn tay bị mảnh kính cứa đến rướm máu.
Anh ta giận đến toàn thân run rẩy, ánh mắt nhìn tôi lập tức trở nên sắc lạnh, không còn chút dịu dàng nào:
“Giang Tri Nguyệt, cô điên rồi sao!”
Bùi Minh Triết ôm chặt lấy cô ta, đôi mắt đỏ ngầu vì đau lòng:
“Mau xin lỗi cho tôi!”
Nếu là trước kia, giờ phút này tôi đã quỳ ngay xuống rồi.
Nhưng giờ đây, chỉ cần nghĩ đến em gái vẫn chưa biết sống chết thế nào, tôi không thể cúi đầu trước cô ta được nữa.
Thấy tôi không động đậy, sắc mặt Bùi Minh Triết u ám tột độ.
“Là tôi nuông chiều cô quá rồi đúng không? Khiến cô tưởng mình có quyền chống lại mệnh lệnh của tôi?”
Tôi không đáp, chỉ xoay người đi về phía giường bệnh.
Sau lưng vang lên tiếng cảnh cáo lạnh tanh của anh ta:
“Nếu không muốn tôi rút hết ống dẫn trên người Giang Tri Ninh, thì cô tốt nhất nên dừng lại.”
Bước chân tôi khựng lại, đầu ngón tay siết chặt đến bật máu dưới lớp đồ bệnh nhân.
Những ngày qua sự dịu dàng của anh ta khiến tôi tưởng rằng Bùi Minh Triết thật sự hối hận vì đã tổn thương em tôi. Nhưng thực tế chứng minh tôi quá ngây thơ.
Người từng xem Giang Tri Ninh như con gái ruột ấy, đã chết vào ngày gặp Tô Uyển Như rồi.
Tôi quay người, cúi đầu trước Tô Uyển Như một góc một trăm tám mươi độ.
“Quỳ xuống xin lỗi.”
Đầu gối mềm nhũn, tôi khuỵu hẳn xuống đất, cúi đầu dập mạnh một cái.
Khi ngẩng lên, Bùi Minh Triết đang ôm lấy gương mặt của Tô Uyển Như, hôn sâu đôi môi của cô ta đầy tình cảm.
Trong tiếng nước róc rách đầy chói tai, tôi lặp đi lặp lại lời xin lỗi khản giọng.
Cho đến khi cổ họng khô rát, họ mới lưu luyến buông nhau ra.
Bùi Minh Triết hừ lạnh một tiếng, bế Tô Uyển Như lao thẳng về phòng cấp cứu.
Đến khi bóng dáng anh ta khuất hẳn nơi cuối hành lang, nước mắt tôi mới như vỡ đê mà trào xuống.
Tôi ôm lấy lồng ngực đau buốt, lục trong ngăn tủ lấy ra cuốn sổ, viết vào hai chữ: làm bia.
Phía sau bỗng vang lên giọng nói quen thuộc của người đàn ông:
“Cô đang làm gì đấy?” Tôi vội thu lại cuốn sổ, nhưng vẫn bị anh ta nhìn thấy.
Bùi Minh Triết hừ lạnh, giọng đầy khinh miệt:
“Lại ghi mấy thứ cảm động vớ vẩn đó sao?”
Anh ta lướt qua tôi, cúi người nhặt sợi vòng tay Tô Uyển Như đánh rơi dưới đất rồi thản nhiên bỏ đi.
“À đúng rồi, mai đi với Uyển Như chọn váy cưới. Cô có kinh nghiệm, giúp cô ấy chọn vài cái đẹp vào.”
Nhìn dáng vẻ đương nhiên ấy của anh ta, tôi chỉ thấy buồn cười.
Nhớ lại vài tháng trước tôi từng nói muốn thử váy cưới, Bùi Minh Triết đưa ra hơn chục lý do để từ chối.
Tôi không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
Trong tiệm váy cưới, khắp nơi đều tràn ngập niềm vui và rộn ràng.
Trừ tôi ra.
Đám nhân viên thì thầm bàn tán:
“Mặt mày xị xuống cho ai xem thế, không biết còn tưởng đang đi chọn đồ tang.”
“Không biết à? Cô ta là bồ nhí của Bùi gia, đi cùng chính thất chọn váy cưới, sao mà vui cho nổi?”
“Bồ nhí á? Nhìn cái môi tái nhợt đó, Bùi gia nhìn trúng loại đàn bà thế này à?”
Nghe những lời xì xào ấy, tôi cúi đầu, lặng lẽ lướt qua những chiếc váy treo trên giá.
Vài tháng không đến, kiểu dáng chẳng thay đổi là bao.
Tô Uyển Như thử hết chiếc này đến chiếc khác, ánh mắt Bùi Minh Triết chưa từng rời khỏi người cô ta, dùng hết từ ngữ ngọt ngào trên đời để tán tụng.
Thế mà cô ta vẫn không hài lòng, bực bội ném váy xuống đất rồi nhìn tôi:
“Chị, chị thử giùm em đi, em mệt rồi.”
Không đợi Bùi Minh Triết mở miệng, tôi đã cầm váy cưới bước vào phòng thử đồ.
Anh ta sững lại.
Tôi thay váy xong, kéo rèm bước ra.
Vẻ mong chờ trên mặt Bùi Minh Triết lập tức hóa thành ghê tởm.