Chương 9 - Nhường Em Một Người
Đôi lúc tôi sợ mình quá dính người, cố tình không chủ động nhắn tin. Nhưng chẳng mấy chốc, cậu ấy sẽ gửi tin trước:
[Chó nhỏ thò đầu nè cậu có nuôi con chó nào khác rồi à? Sao không nhớ con chó nhỏ này vậy?]
Tôi bật cười, đáp lại:
[Tớ sợ dính quá sẽ khiến cậu mất tự do.]
Lộ Tinh Kiều lập tức nhắn lại:
[Tự do gì chứ? Mấy thứ chó độc thân có, tớ không cần!]
Tôi có thể tưởng tượng ra dáng vẻ kiêu ngạo của cậu ấy khi gõ câu đó.
Cuối tuần có triển lãm ảnh đường phố, trong đó có cả tác phẩm của Moriyama Daidō.
Tôi cùng Lộ Tinh Kiều đi xem, nhưng tâm trạng lần này đã hoàn toàn khác xưa.
“Cậu biết không? Lần trước đi xem triển lãm cùng cậu, thật ra tớ không chú tâm vào tác phẩm mấy… suốt buổi tớ chỉ nhìn cậu thôi.”
Lộ Tinh Kiều cười ngại ngùng.
“Tớ bất ngờ thật đấy. Không nghĩ là cậu lại đòi vé từ tớ như vậy.”
“Thật ra tớ phải lấy hết can đảm mới dám nhắn tin đó!”
“Ơ?” – Tôi nhìn cậu ấy đầy nghi hoặc – “Tớ tưởng cậu mê Moriyama Daidō lắm, hôm đó xem triển lãm còn giải thích cho tớ cả đống kiến thức về ông ấy cơ mà, nghe cuốn lắm ấy.”
Lộ Tinh Kiều nhe răng cười, răng khểnh lộ ra.
“Tất nhiên rồi, để không bị bại lộ, tối hôm trước tớ đã học đến tận nửa đêm.”
Tim tôi đập loạn nhịp.
Hóa ra… cậu ấy đến triển lãm, không phải vì Moriyama — mà là vì tôi?
“Cái này… tặng cậu.”
Lộ Tinh Kiều đột ngột lấy ra một tấm bưu thiếp được thiết kế riêng.
Tôi cầm lấy, nhìn kỹ bức ảnh trên đó — người trong hình có vẻ quen quen.
“Đây là… tớ?”
Cậu gật đầu.
“Là cậu hồi lớp 10, đứng dưới tán cây ngân hạnh trong sân trường. Hôm đó nắng nhẹ, gió thu dịu mát. Cậu đứng dưới ánh hoàng hôn, toàn thân như phát sáng vậy.”
“Xin lỗi nhé, hôm đó tớ chưa xin phép mà chụp lén cậu. Sau này, không ngờ tấm ảnh đó lại mang về cho tớ giải thưởng đầu tiên trong đời nhiếp ảnh, còn được chọn in làm bưu thiếp.”
“Tớ biết cậu có bạn trai rồi, nên tớ không dám nói ra tình cảm của mình. Tớ từng lặng lẽ kết bạn WeChat với cậu, nhưng chưa từng dám nhắn gì.”
“Nhưng… nhờ thầy Moriyama, tớ mới có cơ hội nói một câu này: Cảnh Dư, tớ yêu cậu.”
Tôi sững người hồi lâu, rồi nước mắt bắt đầu dâng lên.
Tôi ôm lấy Lộ Tinh Kiều.
Nhìn tấm bưu thiếp trong tay, tôi bỗng cảm thấy — mọi chuyện xảy ra, đều là sự sắp đặt tuyệt vời nhất.