Chương 2 - Nhường Danh Phận Để Đổi Lấy Tự Do
Giọng nói lạnh lùng từ trên đầu truyền xuống, đối phương vẫn không đưa tay đón lấy tua kiếm của ta.
Ta như bừng tỉnh khỏi giấc mộng đẹp.
“Ngươi muốn thế nào mới chịu cưới ta?”
4
Tạ Tử Từ cầm lấy tua kiếm, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, thần sắc khó dò.
Ngón tay chàng khẽ lướt qua chữ 【Phong】 thêu trên đó.
Chết tiệt, ta quên mất tua kiếm này vốn làm cho Cố Trường Phong!
“Được, ngày mai ta sẽ tới nạp sính lễ.”
Hả?
Tạ Tử Từ dứt lời liền đứng dậy rảo bước bỏ đi.
Ta lặng lẽ bước theo sau, mãi đến khi trông thấy giày của chàng vượt qua bậc cửa, mới len lén thở phào một hơi.
“Nếu nhị cô nương chỉ vì giận dỗi với Cố thế tử mà đùa giỡn với ta, thì thứ lỗi, ta không thể theo ý.”
“Đương nhiên không phải. Ta là thật lòng. Nếu ngài không thích tua kiếm này, ta có thể làm cho ngài cái khác.”
Dù sao phủ tướng quân cũng chẳng thiếu nha hoàn khéo tay làm tua kiếm, chỉ e chàng cũng chẳng màng.
“Được.”
Gì cơ?
Ta giật mình ngẩng đầu nhìn chàng, liền đối diện với đôi mắt ánh lên ý cười dịu dàng.
“Sao vậy? Chẳng lẽ nàng chỉ buột miệng nói chơi?”
Ta vừa định đáp lời, thì sau lưng bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc.
“Chiêu nhi? Tạ tướng quân?”
Ánh mắt Cố Trường Phong lướt qua một tia âm trầm, bước nhanh tới, vươn tay kéo cổ tay ta ra phía sau mình.
“Sao lại không phải Thẩm đại cô nương ra tiễn?”
Cố Trường Phong liếc nhìn Tạ Tử Từ một cái, rồi lập tức quay đầu, ánh mắt ngập tràn tình ý nhìn ta.
“Chiêu nhi, ta nhớ nàng đến khổ sở.”
Ta giật mình hoảng hốt, vội vã vùng khỏi tay hắn.
“Thiếp nghĩ Cố thế tử cũng đã nghe qua bát tự của thiếp và người không hợp, mối hôn này, thôi thì dừng ở đây thôi.”
Ta chỉnh lại tà váy, ngẩng đầu nói với Tạ Tử Từ:
“Bên ngoài gió lớn, Tạ tướng quân mau về nghỉ ngơi đi, chuyện này sẽ không thay đổi đâu.”
“Chúng ta cần phải hợp bát tự không?”
Ta mỉm cười:
“Không cần, bát tự của chúng ta nhất định là hợp nhất.”
Tạ Tử Từ quay người rời đi, Cố Trường Phong lập tức kéo mạnh cánh tay ta lại.
“Vì sao?
“Chúng ta từng sinh con đẻ cái, cầm sắt hòa hợp, chẳng phải rất tốt sao?
“Hơn nữa sau khi cưới nàng, năm nào cũng sinh quý tử, làm gì có chuyện bát tự không hợp?”
“!!!”
Cả người ta cứng đờ, một nỗi sợ hãi khó gọi thành lời dâng trào trong lòng.
5
“Thế tử điện hạ.”
Một giọng nói dịu dàng vang lên, ta vội nép người trốn sau lưng đường tỷ.
“Thẩm đại cô nương, xin chào.”
Hắn lạnh nhạt đáp lễ.
Thẩm Hinh khẽ cười:
“Thế tử có điều chưa rõ, muội muội thiếp thật lòng ngưỡng mộ Tạ tướng quân, vừa rồi còn chủ động xin gả cho người. Thế nhưng tổ mẫu nói thánh chỉ đã ban, Thẩm gia không thể thất tín bội hôn. Bởi vậy, xin cho phép thiếp thay muội muội gả cho thế tử.”
Ta kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Thẩm Hinh, lòng thầm tán thưởng sự táo bạo của nàng ta.
Táo bạo rất tốt.
“Không được! Ta muốn cưới là Chiêu nhi, tuyệt không phải nàng!”
Ánh mắt Thẩm Hinh lập tức ngấn lệ.
Ta vội vàng vỗ về lưng nàng ta, nghiêng người khẽ thì thầm bên tai:
“Chị à, thế tử hiện giờ chẳng qua còn chưa nghĩ thông thôi. Chị cứ chịu khó lui tới phủ Hầu nhiều một chút. Nếu phu nhân phủ Hầu vừa mắt chị, hắn tự nhiên sẽ phải nghe theo.”
Cố Trường Phong xưa nay đặc biệt nghe lời mẫu thân.
Kiếp trước, khi ta nguy kịch trong phòng sinh, hắn cũng từng có chút dao động, nhưng cuối cùng vẫn không cưỡng lại được hai giọt nước mắt của mẫu thân hắn.
Quả nhiên, Thẩm Hinh nghe theo lời ta, sai người dâng thiếp bái cho phủ Hầu.
Không lâu sau, phu nhân phủ Hầu liền mời hai chúng ta cùng dự một buổi yến tiệc.
Ta đoán, bà ta là muốn nhân dịp đó so sánh ta và Thẩm Hinh.
Hôm ấy, ta vận lụa là gấm vóc, xanh ngọc vàng son, khóe môi nở nụ cười đoan trang mà không kém phần cao ngạo, vừa nhìn đã biết không phải hạng người dễ sai khiến.
Đường tỷ theo lời bá mẫu, trang điểm thanh nhã, cử chỉ e dè, dè dặt từng chút.
Ánh mắt phu nhân phủ Hầu đảo qua người ta, nhíu mày lộ rõ vẻ chán ghét, rồi rơi xuống người Thẩm Hinh, lập tức ánh lên nét hài lòng, gật gù không ngớt.
“Đứa nhỏ này, đúng là có tướng mạo phúc khí.”
Ánh mắt bà ta lại quét qua phần eo và hông của Thẩm Hinh, lẩm bẩm một câu.
Bá mẫu vội vàng phụ họa:
“Phải đó, đại sư còn nói con bé mệnh sinh nhiều con.”
“Ồ?”
Phu nhân phủ Hầu nở nụ cười tươi tắn, vẫy tay gọi Thẩm Hinh tới, tự tay đeo chiếc vòng ngọc truyền đời của phủ Hầu lên cổ tay nàng ta.
Việc đã định, ta và Thẩm Hinh cùng nhau đợi ngày xuất giá.
Cố Trường Phong từng nhiều lần tìm đến, ta đều lạnh lùng từ chối gặp mặt.
Hôm ấy, phủ Trưởng công chúa mở yến thưởng hoa, rốt cuộc vẫn không tránh khỏi chạm mặt hắn.
“Chiêu nhi, chúng ta rốt cuộc cũng hữu duyên vô phận sao?”
Ta không hiểu ánh mắt thâm tình kia của hắn từ đâu mà có.
“Uống cạn chén rượu này, từ nay đoạn tuyệt ân tình, được chăng?”
Ánh mắt hắn thoáng ánh lên đau đớn.
“Được!” Ta ngửa cổ uống cạn.
Vừa đặt chén xuống, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, thân thể nóng ran bức bối.
6
“Chiêu nhi, vì sao nàng lại trốn tránh ta?
“Kiếp trước là ta sai, không nên ép nàng sinh tiểu Thất. Đời này, chúng ta chỉ sinh sáu đứa thôi, được không?
“Chiêu nhi, nàng khó chịu sao? Để ta giúp nàng.”
Môi hắn vương hơi men, khẽ lướt qua bên tai ta.
Ta dồn hết sức lực, vung tay đấm mạnh vào hắn.
“Thiên hạ thiếu gì nữ nhân sinh con cho ngươi, cớ sao thế tử gia cứ nhất quyết không chịu buông tha cho ta?”
Móng tay ta siết chặt vào lòng bàn tay, đau đến tê dại.
Hắn siết chặt cổ tay ta, đôi mắt đỏ ngầu, ánh lên tia lệ ý mơ hồ.
“Những nữ nhân khác không phải nàng, không ai hiền thục bằng nàng, cũng chẳng ai hiểu chuyện như nàng.
“Chúng cũng sinh không nổi một đứa như Tử Ngôn, nàng biết không? Con trưởng của chúng ta, mười tám tuổi đã đỗ trạng nguyên, địa vị hiển hách, rạng rỡ tổ tông.
“Nàng có thể không gả cho ta, nhưng nàng nhất định phải sinh cho ta một đứa Tử Ngôn! Hắn là niềm kiêu hãnh của phủ Hầu ta! Tin ta đi, được không?”
Sắc mặt hắn càng lúc càng u ám, trong mắt chỉ còn sự cuồng nhiệt điên dại.
Ta hít sâu một hơi, dốc toàn bộ sức lực đẩy mạnh hắn ra, lao đến bên bàn, vớ lấy bình ngọc đập thẳng vào đầu hắn.
Sống những ngày tháng tốt đẹp ư?
Đó là ngày lành của ngươi, không phải của ta!
Càng không phải của Tử Ngôn!
Kiếp trước, phu nhân phủ Hầu từng phát hiện Tử Ngôn thiên vị ta.
Chỉ cần Tử Ngôn không đạt hạng giáp, bà ta liền bắt ta giữa mùa hè phải quỳ dưới nắng gắt, giữa mùa đông phải đứng trong gió rét.
Cho đến khi Tử Ngôn vừa khóc vừa nức nở:
“Thưa tổ mẫu, lần sau con nhất định thi hạng giáp, con sẽ không chơi đùa nữa. Tổ mẫu, xin người trả mẹ lại cho con, con cầu xin người!”
Không!
Thà rằng không để hắn ra đời, còn hơn để hắn sống trong gia đình như thế.
“Thẩm Chiêu, ngươi…!”
Cố Trường Phong ngã vật xuống đất, máu từ trán trào ra, đỏ loang một mảng.
Ta hoảng hốt ngồi phịch xuống đất, toàn thân như rơi vào trạng thái ngơ ngẩn.
Cửa phòng bị đẩy mở, ta đờ đẫn nhìn Tạ Tử Từ bước vào.
“Ta… ta không cố ý!”
7
Tạ Tử Từ liếc mắt nhìn ra ngoài, lập tức có một kẻ vận áo ngắn kiểu tiểu đồng bước nhanh vào.
“Đã xử lý.”
Chàng bước tới trước mặt ta, khom người nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ hoe của ta.
“Đừng lại gần ta… ta bị hạ dược rồi.”
Ta vội chui xuống gầm bàn, nhưng lại bị chàng nắm lấy cổ tay kéo ra.
Cảm giác bàn tay khô ráo lạnh mát kia khiến lý trí ta gần như vỡ vụn.
Ta vùng vẫy muốn thoát ra, nhưng chàng càng siết chặt hơn.
“Trước tiên phải nghĩ cách rời khỏi đây đã. Yên tâm, ta sẽ không làm gì nàng.”
Đợi đến khi ta tỉnh lại lần nữa, ngoài phủ đã truyền tới tin tức chấn động.
Cố thế tử bị kẻ gian đánh ngất trong gian phòng khách, người của phủ Công chúa hợp sức cũng không sao bắt được hung thủ.
Bản thân Cố Trường Phong vốn có lỗi trước, không dám làm lớn chuyện điều tra.
Thế nhưng hắn lại càng thêm cố chấp, lớn tiếng tuyên bố sẽ hủy bỏ hôn ước với Thẩm Hinh, thề rằng ngoài ta ra, quyết không cưới ai khác.
Hắn càng như vậy, Thẩm Hinh càng thêm sốt ruột.