Chương 4 - Những Trái Táo Đắng
“Nghe nói nhóm cô ta đồn là có dính líu mờ ám với mấy ông già trong công ty, tránh xa chút, đừng để lây bệnh.”
Tin đồn ngày càng biến tướng, không thể kiểm soát nổi.
Cho đến khi trợ lý tổng giám đốc gõ cửa phòng tôi.
“Quản lý Thịnh, Tổng giám đốc Vương mời cô lên một chuyến.”
Trong ánh mắt khoái trá của các nhân viên, tôi bước vào thang máy.
Anh Lý hào hứng xoa tay: “Lúc này mà bị gọi lên, tám phần là chuẩn bị bị ‘mời đi uống trà’ rồi.”
Trì Tâm Dao chắp tay, ánh mắt sáng rực: “Tốt quá! Cuối cùng cũng sắp đổi người quản lý rồi! Nghe nói chị Hà rất hào phóng, ngày nào cũng đãi trà chiều, lễ tết còn tặng hộp quà bí ẩn. Em chỉ mong được tặng một con Labubu thôi!”
Liễu Yến cũng hiếm hoi nhếch môi cười: “Nghe bảo chị ấy duyệt đơn nghỉ dễ lắm, mong là sau này đừng làm khó mình.”
Khi tôi vừa rời đi, Hà Đình Đình tiến vào văn phòng trong ánh mắt chờ đợi của mọi người.
Phía sau là hai nhân viên nam xách theo bánh ngàn lớp và cả chục ly trà sữa.
“Thông báo một tin,” cô ta mỉm cười rạng rỡ, “Từ hôm nay, nhóm vận hành 1 và 2 chính thức hợp nhất, do tôi phụ trách.”
Cả phòng vỗ tay reo hò chào đón.
Cô ta quét mắt nhìn một vòng, giọng vẫn nhẹ tênh: “Đồng thời, kể từ bây giờ, phòng vận hành sẽ áp dụng cơ chế loại trừ cuối kỳ — ai không hoàn thành OKR sẽ bị cho nghỉ việc ngay.”
Cả văn phòng chết lặng.
4
Không khí vui vẻ ban nãy lập tức tan biến, thay bằng sự im lặng đến nghẹt thở.
Nụ cười trên gương mặt mọi người đông cứng, ai nấy nhìn nhau, không nói nổi một lời.
Hà Đình Đình khẽ cười, dịu giọng phá tan bầu không khí: “Thôi nào, mọi người cứ ăn trà chiều trước đi, chuyện công việc để sau nói.”
Giọng cô ta nghe thật nhẹ nhàng, như thể câu nói tàn nhẫn vừa rồi chỉ là ảo giác của mọi người.
Liễu Yến cau mày, thấp giọng: “Không lẽ chị Hà này còn khó chịu hơn cả Thịnh Minh Nguyệt sao?”
Trì Tâm Dao vừa nhét bánh vừa nói lí nhí: “Sao được, nhóm bên kia ai mà chẳng thấy, phúc lợi họ tốt thật mà. Có khi chị Hà chỉ dọa cho có khí thế thôi, kẻo chúng ta không chịu nghe.”
Anh Lý cũng thở phào: “Dù sao thì… chắc cũng chẳng thể tệ hơn hồi trước đâu.”
Mấy người họ tự an ủi lẫn nhau, rất nhanh đã gạt hết chuyện ra khỏi đầu.
Cùng lúc đó, tôi gõ cửa bước vào văn phòng tổng giám đốc.
Ông Vương đẩy về phía tôi một tập tài liệu, giọng điệu ôn hòa nhưng trang trọng: “Minh Nguyệt à, năm năm qua năng lực và đóng góp của cô, ai cũng nhìn thấy.”
Ông dừng lại, tìm một cách nói uyển chuyển hơn: “Nhưng kết quả bình chọn ẩn danh lần này cũng phản ánh, trong khâu quản lý đội nhóm, có lẽ cô vẫn cần cải thiện thêm một chút.”
“Đôi khi, thân quá với cấp dưới… chưa chắc đã là chuyện tốt.”
Ông chỉnh lại gọng kính, nói tiếp: “Chúng tôi đều thừa nhận cô rất xuất sắc. Nhưng ở vị trí lãnh đạo hiện tại… e rằng, không còn phù hợp nữa.”
“Tập đoàn đang có một dự án mới ở nước ngoài, cần người công tác ba tháng.”
“Tất cả lãnh đạo đã bàn bạc và thống nhất, cô là người phù hợp nhất.”
Ông ta nhìn thẳng vào tôi:
“Cô có sẵn sàng nhận thử thách này không?”
Tôi thấy tim nóng lên, gần như không do dự liền nhận lời.
Hôm sau, tôi đã lên chuyến bay đến quốc gia M.
Ở nước ngoài, nhờ năng lực nghiệp vụ xuất sắc và khả năng ứng biến linh hoạt, tôi nhanh chóng mở được đường cho dự án mới của công ty.
Chưa đầy hai tháng, tôi liên tiếp ký được hai hợp đồng lớn, mang về lợi nhuận cực kỳ khả quan.
Tổng giám đốc Vương rất hài lòng với kết quả công việc của tôi.
Không chỉ lập tức nhân đôi mức lương của tôi, ông còn thăng chức cho tôi lên vị trí Cố vấn kỹ thuật cao cấp, ngang hàng với cấp giám đốc.
Xét thấy khối lượng công việc sau này sẽ rất nặng, ông còn đặc biệt dặn phòng nhân sự tuyển riêng cho tôi một trợ lý.
Ba tháng sau, khi tôi quay lại công ty, tâm trạng đã hoàn toàn khác xưa.
Lúc đi ngang qua phòng vận hành, không khí ngột ngạt đến khó tả lập tức ập đến.
Tôi vô thức liếc vào trong, cảnh tượng trước mắt khiến tôi không khỏi sững người.
Mới vài tháng không gặp, những người từng là cấp dưới của tôi, ai nấy đều phờ phạc, như thể bị rút hết sinh khí.
Trì Tâm Dao – trước kia luôn chăm chút ngoại hình, tóc phải chỉnh chu từng sợi, mỗi ngày đều xịt nước hoa – giờ ăn mặc lôi thôi, tóc tai bù xù, cả người xám xịt như mất màu.
Liễu Yến thì quầng thâm dưới mắt đậm đến mức dọa người, cả người toát lên vẻ mệt mỏi vì thiếu ngủ triền miên.
Ngay cả anh Lý – đầu cũng hói một mảng lớn, có xu hướng “hói kiểu Địa Trung Hải”, trông già đi rõ rệt.
Nhưng tất cả chuyện đó giờ chẳng liên quan gì đến tôi nữa.
Tôi không cần bận tâm đến trạng thái của họ, cũng chẳng phải để tâm đến tình cảnh của họ.
Tôi dứt khoát quay đầu, đi thẳng đến phòng nhân sự.
Sau khi bàn bạc xong yêu cầu tuyển dụng, công ty nhanh chóng đăng thông báo tuyển trợ lý cho tôi lên hệ thống nội bộ.
Lúc này, mọi người mới bàng hoàng nhận ra – tôi không hề “bị ép nghỉ” như họ tưởng.
Ngược lại, tôi được thăng chức lên vị trí còn cao hơn.
Chỉ trong chớp mắt, tài khoản công việc của tôi bị ngập trong tin nhắn riêng.
Ngoài một vài lời hỏi han giả tạo, còn lại đa phần đều là tin nhắn cầu xin từ các thành viên nhóm cũ.
Ai cũng tranh nhau gửi tin, hy vọng được làm trợ lý cho tôi, nài nỉ tôi điều họ ra khỏi bộ phận hiện tại