Chương 8 - Những Tấm Vé Tình Yêu
Lưỡi dao sắc nhọn đâm sâu vào vai Lục Cảnh Xuyên, Chu Mạn Du tay run run nắm chặt cán dao, đôi mắt đỏ rực.
“Đến nước này mà anh vẫn còn che chở cho ả ta!”
Từng chữ như dao cứa, Chu Mạn Du nghiến răng gằn giọng, rồi mạnh tay ấn sâu thêm.
Lục Cảnh Xuyên đôi mắt mệt mỏi, không hề có một chút oán hận.
Ngược lại, anh nhìn tôi như trút được gánh nặng, môi bật ra một nụ cười nhuốm máu.
“San San… anh xin lỗi…”
Chu Mạn Du bị cảnh sát bắt đi.
Tôi đứng nhìn theo chiếc xe cứu thương đang hú còi lao đi trong đêm.
Trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ — chỉ thoáng qua rồi biến mất.
Ba năm sau, lễ cưới của tôi và Hướng Dương được tổ chức long trọng, rộn ràng.
Tựa vào bờ vai người chồng, tôi bất chợt nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đứng cô độc ngoài cửa.
Nhưng khi nhìn kỹ lại, đã không thấy đâu nữa.
Hướng Dương nhẹ nhàng hôn lên tai tôi, giọng ấm áp cất lên.
“Sao thế, vợ yêu?”
Cánh tay anh siết chặt tôi hơn từ phía sau.
“Chồng à, em yêu anh!”
Tôi ném toàn bộ 1314 tấm vé tàu — những kỷ vật tình yêu mà Lục Cảnh Xuyên từng dày công sưu tầm — vào lò lửa đang cháy.
Hạnh phúc mà anh ta chưa từng mang lại, giờ đây đang tràn ngập trong tôi.
【Toàn văn kết thúc】