Chương 21 - Ông thấy Kỉ Minh Việt sắp ngã cả người vào Lâm Phong - Những Ngày Tháng Cứu Vớt Hotboy Trường

Lâm Phong thấy Kỉ Minh Việt lắp bắp, không trả lời được nên mới ngẩng đầu nhìn về phía trước thì thấy Dương Siêu đã mặc áo khoác chuẩn bị tan làm về nhà, vì vậy hắn bèn gác chuyện này sang một bên, đứng dậy nói với Dương Siêu:
- Thầy ơi, em có chuyện muốn nói với thầy.
Dương Siêu cũng không bất ngờ, ông ấy tựa lưng vào dãy bàn đầu tiên, đặt túi tài liệu sang một bên
- Ừm, em nói đi.
Kỉ Minh Việt thở phào nhẹ nhõm, cậu đoán có lẽ Lâm Phong định gặp thầy chủ nhiệm để hỏi về bữa tiệc tối kỷ niệm ngày thành lập trường. Cậu cũng vội vàng mặc áo khoác, đeo quai cặp sách lên đi đến bên cạnh Lâm Phong.
Lâm Phong thông qua khóe mắt liếc thấy Kỉ Minh Việt đang đi đến, cặp sách chỉ đeo mỗi một bên, áo khoác cũng chưa kịp kéo khóa lên, một cái đầu nhỏ thò ra ngoài chiếc áo khoác bóng chày màu xanh đậm thêu hình gấu trắng cũng đủ để thấy độ háo hức muốn hóng chuyện của cậu mạnh mẽ đến mức nào rồi.
Trong lòng hắn vừa bất đắc dĩ lại vừa cảm thấy hơi buồn cười nhưng gắng kìm xuống khẽ giật dây áo len, nghiêm túc hỏi Dương Siêu:
- Thưa thầy, vì sao hội học sinh lại gọi tên em?
- Gần đây em là nhân vật đang hot trong trường mà, em không xem Tieba sao? Rất nhiều người đều xem em là hot boy của trường chúng ta đấy.
Dương Siêu vẫn còn trẻ nhưng lại bắt trend không thua gì các học sinh, ông ấy cười híp mắt:
- Tiệc tối của trường sao có thể thiếu hotboy lên sàn được chứ?
Lâm Phong đúng là không lên Tieba nhiều, hắn nghe vậy hơi ngẩn ra, sau đó mới hỏi tiếp:
- Nhưng em không có tài năng gì để biểu diễn cả, đến lúc đó hội học sinh sẽ sắp xếp tiết mục cho em sao?
- Hẳn là như vậy.
Dương Siêu gật đầu nói:
- Em không phải lo gì cả, còn nửa tháng lận mà, trường chúng ta cũng không phải biểu diễn chuyên nghiệp gì nên chỉ cần luyện tập vài lần cho ra dáng là được.
Ông ấy đưa tay ra vỗ vai Lâm Phong:
- Giống giáo viên bọn thầy, mỗi tổ đều phải có một tiết mục mỗi năm đấy. Đến bọn thầy tay chân già cỗi thế này mà còn có thể múa may vung vẩy thì em chắc chắn sẽ ổn thôi.
Lâm Phong yên lặng gật đầu.
Trong trường học thường là như vậy, danh tiếng lớn bao nhiêu thì trách nhiệm nhiều bấy nhiêu, có lúc bạn sẽ không muốn đi nhưng thầy cô lãnh đạo yêu cầu bạn thì phải làm sao bây giờ? Trước khi có thể làm ngơ các quy tắc thì bạn chỉ có thể cắn răng tuân theo mà thôi.
- Tiết tự học chiều mai có lẽ sẽ phát thông báo gọi các em đi họp, đến lúc đó em cứ làm quen với bọn họ, từ từ giao lưu là được.
Dương Siêu nhìn Lâm Phong gật đầu rồi mới cầm cặp lên:
- Vậy thế nhé! Thầy đi trước đây.
- Tạm biệt thầy.
Lâm Phong nói.
Kỉ Minh Việt đứng bên cạnh Lâm Phong suốt từ nãy đến giờ cũng ngoan ngoãn nói:
- Tạm biệt thầy!
Dương Siêu thấy Kỉ Minh Việt uể oải đứng đó, cả người xiêu xiêu vẹo vẹo sắp ngả cả người vào Lâm Phong nhưng Lâm Phong lại hầu như không hề kháng cự. Trong lòng ông ấy biết mối quan hệ giữa hai học sinh này nhất định đã càng ngày càng tốt, không khỏi mỉm cười, vỗ nhẹ đầu Kỉ Minh Việt:
- Ừm.
Đợi khi thầy ra khỏi cửa rồi, Kỉ Minh Việt vẫn đứng đó gãi đầu, hỏi Lâm Phong:
- Mình phát hiện anh Siêu đẹp trai thật đó, cậu nghĩ thầy ấy có bạn gái chưa?
- Không biết.
Lâm Phong nhìn như tùy ý nhưng cũng kéo được dây áo len của cậu như mong muốn, chiếc dây bông đó trông giống như một cái đuôi nhỏ bị kéo ra ngoài:
- Mau kéo áo lên đi thôi, sao ai cậu cũng quan tâm thế hả?
- Mình chỉ hỏi đại thôi mà.
Kỉ Minh Việt lẩm bẩm rồi cúi đầu kéo lại hai dây áo len cho bằng nhau. Cậu kéo khóa áo khoác lên, sau đó cười nói:
- Mình cũng quan tâm cậu, cậu có bạn gái chưa?
- Mình có hay chưa chẳng lẽ cậu còn không biết sao?
Lâm Phong đáp.
- Mình lo cho cậu còn chưa xong đây này.
“Vậy sau này cậu cũng đừng tìm bạn gái nữa.” Đương nhiên Kỉ Minh Việt chỉ dám nghĩ trong lòng như vậy.
Trước khi về nhà, hai người đi xuống siêu thị dưới lầu mua hai túi bún tàu. Kỉ Minh Việt lại dạo quanh khu ăn vặt vài vòng, mua một ít đồ ngọt và khoai tây chiên xách hết lên lầu. Gần đây Lâm Phong đều ăn tối ở nhà Kỉ Minh Việt, và tất nhiên Lâm Phong là người xuống bếp rồi.
Nhưng thời gian của cả hai không nhiều, không thể nấu những món quá phức tạp như ngày đó, thỉnh thoảng sẽ chỉ ăn mì như hôm nay.
Có lẽ Kỉ Minh Việt nhìn người yêu trong mắt cũng hóa Tây Thi, cậu cảm thấy dù Lâm Phong có nấu mì thì cũng rất ngon, giữa những sợi mì trắng bốc khói nghi ngút là hai quả trứng vàng nguyên vẹn, thêm một ít rau xanh trang trí, ngẫu nhiên còn thêm một ít thịt ba chỉ, dù sao cậu cũng cảm thấy rất ngon.
Lúc mới bắt đầu Lâm Phong vẫn để cậu làm vài việc vặt, sau đó có lẽ cảm thấy cậu gây rắc rối còn nhiều hơn là giúp việc nên hắn dứt khoát không cho cậu xuống bếp nữa. Khi hắn nấu ăn sẽ để Kỉ Minh Việt làm bài và học công thức ở trong phòng.
Hôm nay Kỉ Minh Việt lén dùng điện thoại di động của mình, cậu giấu ở dưới quyển nháp, vừa xem video vừa nhắn tin QQ cho Lục Thái.
Lục Thái nói:
- Trong hội học sinh còn có một đề xuất, là để Lâm Phong và Hứa Huỳnh Huỳnh cùng biểu diễn, hotgirl và hotboy ở chung một nhóm, họ cảm thấy như vậy rất thu hút. Nhưng vì chị nói, như vậy có thể khiến các học sinh noi theo mà xảy ra yêu sớm, thế nên các thầy cô vẫn thích đề xuất của chị hơn.
- Tất nhiên là chị sẽ không ép em, nếu em không muốn đến thì bọn chị sẽ dùng đề xuất thứ hai cũng được.
Kỉ Minh Việt: "..."
Thế nên mới nói do kiếp này cậu mặt dày bám theo đến tiệm trà sữa nên mới có cơ hội thay thế Hứa Huỳnh Huỳnh sao?
Nếu cậu không đi thì sẽ để Hứa Huỳnh Huỳnh đi à?
Cậu yên lặng xem lại video một lần nữa, còn đang đấu tranh tư tưởng thì nghe Lâm Phong ở phòng khách gọi với vào:
- Kỉ Minh Việt, ra ăn tối.
- Ờ, tới liền.
Kỉ Minh Việt vội nhét điện thoại vào trong túi rồi đi ra phòng khách ăn mì.
Mì hôm nay rất ngon, nhưng Kỉ Minh Việt lại không nhịn được cứ liếc mắt nhìn lén Lâm Phong, chốc chốc lại nhìn mặt, lát sau lại nhìn tay...
- Cậu nhìn gì thế? Trên người mình có gì sao?
- Cuối cùng Lâm Phong cũng không chịu được, ngẩng đầu lên hỏi cậu.
- Không có...
Kỉ Minh Việt ngẫm nghĩ rồi hỏi:
- Lâm Phong, cậu có muốn biết mình sẽ biểu diễn tiết mục gì trong ngày thành lập trường không?
Lâm Phong nói:
- Không biết, lẽ nào cậu biết sao?
Kỉ Minh Việt xì xụp ăn xong nửa bát mì, ra vẻ thần bí lấy điện thoại di động từ trong túi áo khoác ra, vẫy vẫy với Lâm Phong:
- Cậu xem cái này đi.
Cậu cho Lâm Phong xem video biểu diễn, Lâm Phong vừa xem xong đoạn đầu đã hơi nhíu mày, rõ ràng có vẻ hơi kháng cự:
- Phải nhảy như video này sao?
Hắn cũng biết với thái độ muốn tìm người của hội học sinh, có lẽ hắn chính là một trong hai người nắm tay bước ra đó.
- Chỉ là có khả năng thôi. Nếu…
Kỉ Minh Việt cẩn thận quan sát biểu hiện của cậu ấy:
- Nếu bảo cậu phải nhảy cái này thì cậu có lên không?
- Không.
Lâm Phong gần như không cần phải nghĩ thêm:
- Trừ khi bỏ chuyện nắm tay đi.
- Bài nhảy này chính là vậy mà, giữa hai người cần phải có liên kết va chạm thì mới có lực kéo... Haiz, thôi bỏ đi.
Kỉ Minh Việt nói:
- Thật ra hôm nay chị khóa trên đến gặp mình đó chính là hội trưởng văn nghệ của hội học sinh, chị ấy hỏi mình có muốn nhảy với cậu hay không, mình nói để về suy nghĩ và hỏi cậu. Quả nhiên cậu không đồng ý, thôi đành vậy, để mình nói lại với chị ấy.
Lâm Phong: "..."
Bây giờ hắn muốn bảo Kỉ Minh Việt hãy quên hết những lời mình vừa nói đi liệu có còn kịp không nhỉ?
- Khụ.
Lâm Phong ho nhẹ một tiếng, bình tĩnh nói:
- Vì sao chị ấy lại tìm cậu?
Kỉ Minh Việt không định nói, bởi vì cậu vừa nhìn đã biết ngay bí mật của chị ấy, lỡ như Lâm Phong hỏi cậu sao lại nhạy cảm như vậy thì không cẩn thận sẽ đẩy luôn cả chính mình vào hố.
- Thì là... vốn dĩ đề xuất của họ là để cậu và Hứa Huỳnh Huỳnh - hot boy và hot girl của trường cùng khiêu vũ, nhưng chị Lục cảm thấy như vậy sẽ khuyến khích học sinh yêu sớm nên mới bảo tốt hơn là cứ để hai người cùng giới lên… Khi chị ấy đi mua trà sữa đã nhìn thấy mình cứ đi suốt với cậu.
Kỉ Minh Việt hắng giọng:
- Chị ấy nghĩ chúng ta là bạn thân nên chắc chắn sẽ ăn ý với nhau, hơn nữa trông mình cũng được nên mới hỏi mình có chịu không.
Lâm Phong hỏi:
- Vậy cũng có nghĩa là nếu không phải chúng ta thì mình phải cùng với hot girl đó sao?
- Ừa, đúng đó.
- Mình vừa mới nhớ ra, hình như lúc trước mình đã từng gặp chị ấy, lúc ở trong bệnh viện có một người đàn ông uống rượu đến mức dạ dày xuất huyết được đưa vào cấp cứu, chị ấy có đi cùng.
Lâm Phong nói.
- Cảm giác nếu ở cùng với chị ấy thì có khi sẽ gặp phải rắc rối.
- Ừm ừm, đúng đó!
Kỉ Minh Việt gật đầu lia lịa:
- Không chỉ mình cậu gặp rắc rối, mà còn rước thêm một người bạn gái nữa đó!
- Vậy mình cảm thấy mình với cậu có lẽ sẽ ổn hơn nhỉ?
- Có lẽ là vậy.
Kỉ Minh Việt vui vẻ hơn:
- Vậy chúng ta cùng làm nhé?
- Ừm, quyết định vậy đi.
Lâm Phong lại cầm đũa lên ăn mì. Hắn bình tĩnh thở phào nhẹ nhõm, giống như vừa được vớt về vậy.
Chiều hôm sau, có thông báo gọi những người tham gia kỷ niệm ngày thành lập trường đến phòng họp ở tầng năm. Lúc Lâm Phong đứng lên mặc áo khoác mọi người đều không ngạc nhiên, nhưng đến khi Kỉ Minh Việt cũng đứng dậy thì tất cả mọi người đều bất ngờ.
- Nhìn cái gì mà nhìn?
Vì đây là tiết tự học nên thầy chủ nhiệm cũng không ở trong lớp, Kỉ Minh Việt nhíu mày khoanh tay nói:
- Lâm Phong có thể đi còn mình thì không thể chắc?
- Ai nói mày không thể đi, tụi tao chỉ tò mò thôi. Lâm Phong đến đó phụ trách đẹp trai là được, còn mày lên đó diễn cái gì đây?
Phùng Duệ ở phía dưới cười lớn.
Phùng Duệ biết rất rõ về cậu, biết cậu vừa thuộc tông điếc lại càng không biết nhảy nhót nên mới không chút kiêng dè cười nhạo cậu.
- Tao không đẹp trai chỗ nào chứ?
Kỉ Minh Việt nói:
- Tao cũng đẹp ngang ngửa Lâm Phong mà, chỉ là phong cách khác nhau thôi có được không? Tao sẽ cùng Lâm Phong diễn một tiết mục, hai gương mặt đẹp trai cùng áp đảo, đến lúc đó dọa chết tụi mày!
Phùng Duệ còn chưa kịp cãi lại thì Lâm Phong đã đi ra tới cửa đã quay trở lại, nắm lấy cổ tay cậu kéo đi:
- Đừng nói nhảm nữa, đi thôi, không thì lát nữa cả phòng họp chỉ đợi mỗi chúng ta thôi đấy.
Kỉ Minh Việt chỉ kịp ừ một tiếng rồi hai người nắm tay nhau, kẻ trước người sau dắt nhau ra ngoài.
Vào lúc này tuy phong trào hủ nữ vẫn chưa thịnh hành nhưng cả lớp dường như đều tự hiểu thấu, đồng loạt ồ lên, cười lớn có, vỗ tay có, thậm chí còn có người còn đập bàn. Kỉ Minh Việt bước ra giữa những tiếng náo loạn đó, thầm nghĩ, mới nắm tay trong lớp thôi mà đã như thế, mai sau bọn họ còn phải nắm tay biểu diễn trước mặt thầy cô và học sinh toàn trường...
Bây giờ mặt cậu đã nóng bừng lên rồi, phải làm sao đây?