Chương 1 - Những Lời Thì Thầm Của Diêm Vương

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Đêm tân hôn, tôi nhận được lệnh điều động, gả cho người được mệnh danh là “Diêm Vương sống” nổi tiếng trong đại viện quân khu — Lục Tranh.

Mọi người đều nói anh ta tính khí lạnh lùng, thủ đoạn tàn nhẫn, hơn nữa còn bị thương nặng nơi chiến trường, mất đi khả năng làm đàn ông. Mẹ chồng nắm tay tôi, thở dài bảo tôi cả đời này phải biết cảm thông và nhẫn nhịn.

Tôi cam chịu nằm trên giường cưới, người đàn ông bên cạnh lạnh như một khối băng.

Thế nhưng trong đầu tôi đột nhiên vang lên một giọng nam nóng bỏng:

【Mềm thật, còn mềm hơn cả kẹo sữa Đại Bạch Thố.】

【Cô ấy sao chưa nhúc nhích? Cô ấy chỉ cần động đậy một chút, tôi sẽ có lý do chính đáng để ôm cô ấy ngủ rồi.】

【Nhịn đi, Lục Tranh! Mày là người đứng đắn, không được dọa vợ mới cưới!】

Tôi bật mắt mở to — cái này mà gọi là “mất khả năng”?

01

“Cô… đừng sợ.”

Người đàn ông bên cạnh cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói lạnh lùng cứng rắn như chính con người anh ta, hệt như tảng đá bị đóng băng giữa mùa đông.

Tôi tên là Lâm Vãn, ba ngày trước còn là hoa khôi của xưởng dệt, người theo đuổi tôi xếp hàng dài từ cổng xưởng đến tận đại lộ phía Tây.

Nhưng chỉ với một tờ lệnh điều động, tôi đã bị ông bố giám đốc xưởng “gả” vào đại viện quân khu, trở thành vợ của Diêm Vương sống Lục Tranh.

Cả khu đại viện đều xem tôi là trò cười, bảo đóa hoa như tôi lại cắm vào… “bãi phân trâu” không biết đẻ con.

Tôi thấy vừa chua xót vừa tủi thân, nhắm mắt giả chết, chỉ mong qua được đêm nay.

Trong bóng tối, giọng nói xa lạ ấy lại nổ tung trong đầu tôi:

【Cô ấy khóc rồi à? Có phải mình vừa nãy dữ quá không?】

【Sớm biết thế đã chẳng nghe mẹ dặn phải giữ mặt lạnh, đàn ông phải có uy nghi. Giờ hay rồi, uy có đấy, mà vợ thì mất.】

【Lông mi cô ấy dài thật, như hai cái quạt nhỏ.】

Toàn thân tôi cứng đờ.

Giọng này… là ai? Trong phòng ngoài tôi và Lục Tranh ra thì đâu còn ai khác?

Tôi len lén hé mắt nhìn — Lục Tranh đang nằm ngửa bên cạnh, mắt nhìn chằm chằm trần nhà, môi mím chặt, hoàn toàn không động đậy.

Nhưng giọng nói vẫn tiếp tục:

【Cô ấy thấy tôi xấu à? Cũng đúng, mặt tôi có sẹo mà.】

【Không được, phải để cô ấy biết, ngoài cái sẹo này ra, những chỗ khác của tôi đều mạnh mẽ rắn rỏi!】

Tôi suýt nữa bị nước bọt của chính mình làm sặc chết.

Toàn là mấy lời sói lang gì thế này?!

Tôi bật ngồi dậy, nhìn chằm chằm Lục Tranh. Anh ta bị tôi làm giật mình, cũng ngồi bật dậy theo, lông mày cau lại, cảnh giác nhìn tôi như thể tôi là nữ gián điệp vậy.

“Cô làm gì đấy?” – anh ta hỏi, giọng đầy nghi ngờ.

Tôi không trả lời, vì trong đầu tôi lúc này là một trường đoạn gào thét hỗn loạn:

【Aaaa cô ấy ngồi dậy rồi! Cô ấy định làm gì? Tính sỉ vả mình là kẻ lừa đảo à?】

【Khoan đã, mắt cô ấy long lanh, má ửng đỏ… chẳng lẽ… cô ấy cũng nghĩ tới chuyện đó rồi?】

【Xong rồi xong rồi! Mình chưa chuẩn bị gì cả, nhỡ đâu làm không tốt, cô ấy sẽ nghĩ mình thật sự “không được” mất!】

Tôi nhìn người đàn ông trước mặt mình — Lục Tranh, 26 tuổi, doanh trưởng lập nhiều chiến công hiển hách. Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, từ chân mày đến gò má có một vết sẹo nhạt. Thay vì xấu, nó lại khiến anh thêm phần nam tính.

Anh ngồi rất thẳng, lưng thẳng như cây súng, cả người toát lên khí lạnh khó gần.

Nhưng tiếng nói trong đầu anh ấy lại giống y chang một chú cún con ngây thơ chưa cai sữa.

Sự đối lập quá lớn khiến tôi nhất thời không biết nên phản ứng ra sao.

“Em… em khát nước.” Tôi vội tìm cớ, vén chăn định xuống giường.

“Đừng động!” – Lục Tranh bất ngờ túm lấy cổ tay tôi.

Tay anh rất to, rất nóng, có một lớp chai mỏng, chạm vào da tôi như bàn ủi đang cháy.

Tim tôi nhảy dựng, còn trong đầu anh thì…

【Tóm được rồi! Tay mềm quá! Mềm hơn cả đậu hũ!】

【Cô ấy có giận không? Có nghĩ tôi là đồ háo sắc không? Tôi chỉ sợ cô ấy lạnh chân thôi, không có ý gì khác!】

【…Mà thôi, thừa nhận là có hơi chút ý khác.】

Tôi rút tay về, cảm giác hai má mình nóng đến mức có thể dùng để nướng bánh.

Cuối cùng tôi cũng nhận ra một sự thật kinh hoàng: hình như tôi… nghe được tiếng lòng của Diêm Vương sống này.

Nhận thức này lập tức khiến tôi từ một cô vợ nhỏ hay bị bắt nạt, biến thành nữ chính cầm trọn kịch bản trong tay.

Tôi hắng giọng, quyết định thử thăm dò.

“Nghe nói anh từng bị thương trên chiến trường?” — Tôi giả vờ lo lắng nhìn anh, trong mắt pha chút thương cảm vừa đủ.

Cơ thể Lục Tranh rõ ràng khựng lại, ánh mắt cũng trầm xuống.

“Ừ.” – Anh đáp khẽ, rồi không nói thêm lời nào nữa.

Nhưng trong đầu tôi, dòng bình luận đã nổ tung như mưa bão:

【Tới rồi tới rồi, cô ấy cũng hỏi rồi. Chắc chắn cũng nghe mấy lời đồn kia.】

【Giờ mình phải nói sao? Bảo là không bị thương chỗ đó? Vậy có phải quá háo hức không? Mà nếu nói là có bị… thì tối nay làm sao ôm vợ ngủ?】

【Điên mất thôi! Tất cả là tại cái mồm thối của Trương Đại Miệng, cả khu quân đội đều biết tôi suýt bị nổ gãy chân, thế quái nào đến tai mấy bà trong viện lại biến thành… bị nổ gãy của quý?!】

Thì ra là vậy!

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)