Chương 6 - Những Lời Nói Không Thể Lãng Quên
Chắc họ đã phục ở dưới lầu từ sớm, chỉ chờ tôi về.
Vừa thấy tôi, mẹ chồng lập tức nổ tung, lao tới chỉ thẳng vào mặt tôi, mắng như tát nước.
“Mày là đồ sao chổi! Mày còn mặt mũi mà quay về à? Ở ngoài lêu lổng đủ rồi phải không?”
“Con trai tao nuôi mày bao nhiêu năm, cho ăn cho mặc, mày trả ơn kiểu đó hả? Cầm tiền trong nhà đi làm con đĩ, mày có biết xấu hổ không hả?!”
Chu Cường cũng đứng sau mẹ, thêm mắm dặm muối như thể tôi là tội đồ thiên cổ:
“Chị dâu, chị làm tổn thương anh em quá đáng rồi đấy! Vì chị, anh em nửa tháng nay sống không ra người! Mau giao tiền ra đây, quỳ xuống xin lỗi anh em đi!”
Tôi khoanh tay trước ngực, nhìn màn diễn của mẹ con họ như đang xem một vở kịch hề rẻ tiền, buồn cười và nhạt nhẽo.
Đồng thời, tôi lặng lẽ bấm nút khởi động chiếc máy ghi âm đã chuẩn bị từ trước, nằm sẵn trong túi áo khoác.
Chu Dịch đứng giữa, mặt tím lại như gan heo, nhìn tôi rồi lại nhìn mẹ và em trai, muốn khuyên can mà không biết mở lời thế nào.
Cuối cùng, anh ta chỉ có thể yếu ớt hét lên một câu:
“Tất cả im hết đi!”
Nhưng tiếng hét đó, trong cơn mưa lời chửi của mẹ chồng, nhỏ bé đến đáng thương, bị nuốt chửng ngay lập tức.
Tôi nhìn người đàn ông mà mình từng yêu, từng hận đến tận xương tủy.
Giây phút này, tôi chỉ thấy anh ta thật thảm hại và đáng buồn.
07
“Muốn tiền đúng không?”
Tôi cuối cùng cũng mở miệng, ánh mắt lạnh lẽo quét qua gương mặt đầy tham lam của mẹ chồng và em chồng.
Tôi rút ra một xấp tài liệu khác từ phong bì giấy kraft, ném thẳng xuống bàn trà trước mặt họ.
“Bộp” một tiếng, giấy tờ tung tóe đầy mặt bàn.
Tấm trên cùng — chính là bản sao của cuốn Sổ ghi chép hôn nhân.
“Tám mươi sáu vạn bốn nghìn năm trăm tệ — bảy năm qua không thiếu một xu — tất cả đều ở đây.”
“Và đó mới chỉ là số tiền chuyển trực tiếp từ thẻ lương của anh ta, chưa tính đến chuyện
anh ta dùng thẻ tín dụng của tôi rút tiền, hay trực tiếp lấy tiền mặt từ tôi để đưa cho các người.”
Giọng tôi không lớn, nhưng như từng nhát búa giáng mạnh vào ngực từng người.
Mẹ chồng nhìn thấy những dòng chữ đen trên giấy trắng, cứng họng.
Có lẽ bà ta chưa từng nghĩ — từng đồng bà lấy từ gia đình nhỏ này, tôi đều ghi lại rành mạch đến vậy.
Chu Cường cũng sững sờ, lắp bắp chỉ vào cuốn sổ:
“Chị… chị đang bôi nhọ đấy! Làm gì có chuyện anh em cho tụi em từng đó tiền!”
“Tôi có bịa hay không, để anh ta nói.”
Tôi nhìn thẳng về phía Chu Dịch.
Sắc mặt anh ta trắng bệch như tờ giấy.
Anh ta nhìn vào cuốn sổ, môi mấp máy vài lần, nhưng không thốt nổi một chữ.
Sự im lặng của anh ta — chính là lời thú nhận rõ ràng nhất.
Tôi chưa dừng lại.
Tôi lấy từ túi hồ sơ ra một tờ giấy cuối cùng, đặt nhẹ lên bàn.
Đó là giấy chứng nhận hoàn thành nghĩa vụ thuế thu nhập cá nhân của tôi.
“Còn đây — là thu nhập của tôi năm ngoái.”
“Tính sau thuế: một triệu hai trăm ngàn.”
Tôi thản nhiên nói, ánh mắt không rời khỏi mặt mẹ chồng.
“Tôi luôn rất tò mò, câu nói ‘con trai tôi nuôi cô’ của bà, rốt cuộc là lấy đâu ra cái sự tự tin ấy.”
“Nếu không biết rõ, người ta còn tưởng nhà chúng tôi mở trại từ thiện, chuyên cung cấp cơm áo cho một con đỉa hút máu có thu nhập cả triệu tệ mỗi năm.”
“Bây giờ nhìn lại, rốt cuộc là ai đang nuôi ai? Ai mới thật sự là con đỉa bám lên người gia đình này để hút máu?”
Lời tôi vừa dứt, cả phòng khách lập tức rơi vào tĩnh lặng chết chóc.
Chu Dịch, mẹ chồng, Chu Cường — ba người như nhìn thấy ma, chết lặng tại chỗ.
Kinh ngạc, choáng váng, không thể tin nổi.
Đặc biệt là Chu Dịch — anh ta nhìn con số trên tờ giấy xác nhận thuế thu nhập của tôi, mắt tròn như cái chuông đồng.
Anh ta biết tôi là nhà thiết kế, nhưng chưa bao giờ biết tôi có thể kiếm được từng ấy tiền.
Trong nhận thức của anh ta, tôi chỉ là một người vợ hiền “đỡ đần việc nhà”, chăm con, thỉnh thoảng nhận vài dự án nhỏ kiếm thêm tiền tiêu vặt.
Mẹ chồng là người phản ứng đầu tiên — sau một thoáng sững sờ là sự tham lam phát điên.
Đôi mắt đục ngầu của bà ta bắn ra ánh sáng khiếp người, rồi bắt đầu lăn lộn ăn vạ.
“Cô có kiếm được bao nhiêu thì cũng là con dâu nhà họ Chu! Tiền của cô chính là tiền của
con trai tôi! Mà tiền của con trai tôi là tiền của cả cái nhà này! Đương nhiên là phải để chúng tôi tiêu!”
Bà ta như một con sói đói, gào thét lao về phía bàn, định cướp đống giấy tờ trên đó.
Tôi đã chuẩn bị sẵn, nghiêng người né một cách dễ dàng.
Bà ta vồ hụt, loạng choạng mấy bước, suýt nữa ngã nhào.
Chu Cường cũng giận dữ nhảy dựng lên, chỉ vào tôi, gào lên với Chu Dịch:
“Anh! Anh nhìn đi! Cô ta giấu bao nhiêu tiền riêng! Người đàn bà này tâm cơ quá sâu, từ đầu đã tính kế cả nhà mình rồi!”
Tôi chẳng buồn đôi co với hai tên ngốc đó nữa.
Ánh mắt tôi, từ đầu đến cuối, chỉ nhìn thẳng vào Chu Dịch.
Từng chữ, từng câu, tôi nói rõ ràng:
“Chu Dịch, cái tôi giấu không phải là tiền riêng.”
“Mà là tiền cứu mạng.”
“Là đường sống cuối cùng mà tôi để dành cho tôi và Lạc Lạc, trước khi bị gia đình các người hút đến giọt máu cuối cùng.”
Thân người anh ta chao đảo, môi run rẩy, muốn nói gì đó… nhưng không phát ra được âm thanh nào.
Ánh sáng trong mắt anh ta, hoàn toàn tắt lịm.
Thấy cứng không được, mẹ chồng liền dùng chiêu cuối cùng — một khóc, hai quậy, ba đòi chết.
Bà ta ngồi phịch xuống nền nhà lạnh ngắt, đập đùi khóc lóc gào thét.
“Tôi không sống nổi nữa rồi! Ông trời ơi sao không có mắt! Nuôi con trai lớn từng này, nó lại
cưới phải con phá nhà hại tộc như vậy! Nó đang muốn dồn chết cả nhà chúng tôi đây mà!”
Bà ta gào khóc thảm thiết, đấm ngực giậm chân như thể mình là nạn nhân oan ức nhất thế gian.