Chương 4 - Những Giọt Nước Mắt Giữa Bầu Trời

4

Nghĩ đến cô bé Du Kỳ, Tô Vận Dao vô thức đưa tay đặt lên bụng mình, sống mũi cay xè.

Cô cũng từng có một đứa con với Thời Cảnh Niên.

Chỉ là… đứa trẻ còn chưa kịp cất tiếng khóc đã rời khỏi thế gian.

Ngay sau đó, Thời Cảnh Niên đề nghị ly hôn.

Đêm càng về khuya, giấc ngủ càng mệt mỏi chập chờn.

Trong mơ, cô ngồi trên giường bệnh ôm đứa con đã mất, bên ngoài gió tuyết mù trời.

Thời Cảnh Niên mặc quân phục quay lưng về phía cô, không ngoảnh đầu, lặng lẽ rời đi.

Tô Vận Dao muốn gọi anh, nhưng cổ họng khô rát không phát ra được tiếng nào. Nước mắt hòa cùng gió rét, lạnh thấu tâm can.

Sáng sớm.

Trong gương phòng tắm, đôi mắt Tô Vận Dao đỏ hoe.

Vừa rửa mặt xong, mẹ cô đẩy cửa bước vào, giơ điện thoại chất vấn dồn dập:

“Là con hạ cánh thành công, sao người được phỏng vấn lại là Kiều Lạc Tư?!”

Tô Vận Dao treo khăn mặt lên, mắt lặng lẽ cụp xuống:

“Do công ty sắp xếp.”

Giọng mẹ cô lập tức cao vút:

“Con vừa được gọi là nữ anh hùng hàng không, họ đã đối xử với con như vậy sao?!”

“Con bay hơn 3000 giờ, còn Kiều Lạc Tư mới chưa tới 1000 giờ, cô ta có tư cách gì thay con lên sóng?!”

Nói rồi, bà tức tối chuẩn bị đi đến công ty:

“Mẹ phải gặp giám đốc các con, yêu cầu cho mẹ một lời giải thích!”

Trên bậu cửa sổ phủ một lớp sương mỏng, dù trong nhà đã bật sưởi, nhưng cái lạnh vẫn len lỏi vào tận da thịt Tô Vận Dao.

“Không cần đi đâu cả, giám đốc nói… em không có gia đình trọn vẹn, lại từng ly hôn… không phù hợp với hình ảnh vững chãi, đáng tin của một cơ trưởng để truyền thông quảng bá.”

Lời vừa dứt, mẹ cô sững lại, đứng yên bất động.

Tô Vận Dao lặng lẽ bước qua bên cạnh bà, mang theo vẻ mặt mỏi mệt, rời khỏi nhà.

Tuyết bắt đầu rơi.

Xe cộ hướng về sân bay ngày càng đông, nhưng cô chỉ thở dài một tiếng, quay đầu bước về hướng ngược lại.

Nghĩa trang ngoại ô thành phố.

Tuyết mới phủ kín viền bia mộ — tấm bia nhỏ bé, giản dị nhất trong khu nghĩa trang, thậm chí không có nổi một tấm ảnh.

Trên đó chỉ khắc ngày sinh và ngày mất, hai dòng ngắn ngủi, cách nhau chưa đầy một ngày.

Tô Vận Dao đặt bó hoa cúc trắng xuống trước mộ, rồi ngồi thụp xuống, dùng đôi tay tê cóng nhẹ nhàng gạt tuyết và băng giá.

“Con à… con biết không, con có một chị hoặc em gái rồi… bé rất ngoan, rất xinh đẹp, đặc biệt là rất giống ba con.”

Giọng cô nghèn nghẹn, càng nói càng khó nghe rõ:

“Chỉ tiếc là con không lớn lên được… nếu không, chắc chắn cũng sẽ xinh lắm.”

Nói đến đây, hốc mắt cô đỏ lên.

“Con nói xem, nếu năm đó con không xảy ra chuyện… thì ba con có rời bỏ mẹ con mình không?”

Mà thực ra, đáp án… hôm qua đã rõ ràng rồi — trong bóng lưng dứt khoát của Thời Cảnh Niên.

Tô Vận Dao không biết mình đã ngồi bao lâu giữa nghĩa trang vắng lặng, cho đến khi tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, kéo cô ra khỏi mớ tĩnh mịch chết lặng.

Trên màn hình hiển thị ba chữ: Thời Cảnh Niên.

Cô ngẩn người vài giây, rồi do dự nhấc máy.

“Dẫn mẹ em đi ngay!”

Giọng nói lạnh như dao của anh lập tức xuyên thẳng vào tai cô.

Chưa kịp phản ứng gì, đầu dây bên kia chỉ còn tiếng tút tút bận máy.

Mãi đến khi nhớ lại cuộc trò chuyện với mẹ sáng nay, Tô Vận Dao mới hiểu được ẩn ý trong lời Thời Cảnh Niên.

Cô hoảng hốt rời khỏi nghĩa trang, vội vã bắt xe đến biệt thự nơi anh đang sống.

Biệt thự Tử Quang.

Xe vừa dừng lại, Tô Vận Dao đã thấy mẹ mình đang đứng trước cổng biệt thự, chống nạnh, dậm chân và lớn tiếng mắng chửi:

“Thời Cảnh Niên, đồ súc sinh máu lạnh!”

“Hại con gái tôi sảy thai xong còn nhẫn tâm ly hôn, anh còn lương tâm không?! Giờ anh phải tái hôn với con bé ngay!”

Tô Vận Dao vừa xấu hổ vừa lo lắng, vội lao xuống xe kéo tay mẹ:

“Mẹ! Đừng làm loạn nữa! Mình về đi được không!”

Chưa kịp ổn định tình hình, Kiều Lạc Tư đã khoác tay Thời Cảnh Niên bước ra, ánh mắt sắc lạnh, chất vấn:

“Cơ trưởng Tô, chúng ta đều là người trưởng thành cả rồi. Nếu chị muốn quay lại với Cảnh Niên, thì cũng đừng bảo mẹ mình đến đây diễn trò. Như vậy chẳng phải quá mất mặt sao?”

Tô Vận Dao biết rõ bản thân chẳng còn tư cách gì, đành cắn răng nói lời xin lỗi:

“Xin lỗi. Tôi sẽ đưa mẹ tôi đi ngay.”

“Bốp!”

Lời còn chưa dứt, mẹ cô đã giáng một cái tát như trời giáng lên mặt.

“Đồ vô dụng! Người ta cướp đàn ông của mày, mày còn xin lỗi nó hả?!”

Má trái nóng rát, cộng thêm tiếng quát chói tai của mẹ, khiến Tô Vận Dao đứng đó câm lặng, chỉ thấy bản thân thật thảm hại.

Cô nhìn mẹ, mắt hoe đỏ:

“Là mẹ bắt con ly hôn. Mẹ nói nếu con không ký đơn, mẹ sẽ nhảy lầu.”

“Giờ con và anh ấy đã không còn gì nữa rồi… mẹ hãy chấp nhận đi.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)