Chương 1 - Những Đứa Trẻ Trong Bụng Lên Tiếng

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Kiếp trước, tôi và bạn trai nhà giàu giận dỗi nhau, vừa phát hiện mang thai liền lập tức ôm bụng bỏ trốn.

Bạn thân tìm đến khuyên tôi phá thai, bảo đừng giữ lại nghiệt chủng.

Không đưa tôi đến bệnh viện lớn, cô ta cố ý dắt tôi tới một phòng khám chui, cuối cùng hại tôi mất máu quá nhiều, chết ngay trên bàn mổ.

Lúc Giang Thư Duẫn tới thì đã muộn, chỉ còn lại thi thể của tôi, cuối cùng chính anh ấy tự tay đưa tôi đi hỏa táng.

Chẳng bao lâu sau khi tôi chết, Giang Thư Duẫn thừa kế khối tài sản hàng nghìn tỷ của gia tộc, một đường trở thành kim cương vương lão ngũ, đứng trên đỉnh cao nhân sinh.

Mở mắt ra lần nữa, tôi đang chuẩn bị phá thai thì đột nhiên nghe thấy hai nhóc trong bụng lên tiếng.

“Rồi rồi, lại cái kịch bản cũ rích: ôm bụng bỏ trốn rồi định phá thai.”

“Ba con là con một của ba đời, tài sản nghìn tỷ, mẹ mà chết trên bàn mổ thì bạn thân sẽ lên thay vị trí, rồi mẹ biến thành bức ảnh treo tường nhìn họ hạnh phúc bên nhau.”

“Con người sao lại không biết tốt xấu đến mức này.”

Câu nói đó đâm thẳng vào tim, tôi suýt nữa tức đến mức trào máu.

Tức quá mức, chiếc muỗng nhựa dùng ăn đồ ăn ngoài còn bị tôi bẻ gãy, thì giọng nói của đứa còn lại lập tức vang lên:

“Giờ mẹ quay về đi, chắc ba con cảm động khóc như mưa.”

“Chớ nói là ăn đồ ngoài, mẹ ăn cơm bằng muỗng vàng nguyên khối cũng chẳng ai dám nói gì, thân phận mẹ lập tức tăng lên hàng tỷ.”

Điên rồi!

Tất cả đều điên hết rồi!

Con người sao lại có thể không biết điều như tôi được chứ!

1.

“Phụ nữ mà không có cốt khí thì khác gì bùn nhão!”

“Cậu muốn chia tay với Giang Thư Duẫn thì điều đầu tiên phải làm là phá cái thai này đi!”

Vừa dứt lời, giọng nói trong bụng tôi lại vang lên:

“Phải phải phải, nói thì hay lắm, thực ra ghen sắp chết rồi. Mẹ mà nghe lời cô ta, sống không nổi quá ba ngày đâu.”

Cả người tôi cứng đờ, chết đứng tại chỗ.

Kiếp trước, tôi đã trả lời thế nào nhỉ?

Nghĩ ra rồi.

Hồi đó máu nóng dồn lên não, tôi lập tức nghe lời Dư Vi Vi, đến phòng khám chui, ngẩng cao đầu tuyên bố mình không thèm tiền tài vật chất, chỉ cần tình yêu chân thành.

“Tôi ở bên Giang Thư Duẫn là vì yêu, không phải vì tiền.”

“Không có tình yêu, đứa trẻ này có sinh ra cũng không hạnh phúc!”

Ngốc đến độ nổi bong bóng, đến cơ hội gặp Giang Thư Duẫn lần cuối tôi cũng không có, chết thẳng cẳng trên bàn mổ.

Tờ séc mười triệu và hai căn biệt thự Giang Thư Duẫn đưa tôi lúc cãi nhau, tôi không lấy một xu.

Ngốc.

Ngốc không ai bằng.

Nghĩ tới những chuyện xảy ra sau đó, tôi lập tức bừng tỉnh.

“Tôi mệt rồi.”

Gương mặt Dư Vi Vi cứng đờ, như nứt ra một đường.

Cô ta túm chặt lấy tôi, sắc mặt bắt đầu không giữ nổi nữa.

“Mệt gì chứ, bây giờ quan trọng nhất là phá thai!”

“Nhà họ Giang giàu như vậy, đợi Giang Thư Duẫn tìm được cậu, nhất định sẽ dùng tiền làm nhục cậu. Cậu không thể là loại phụ nữ không có khí phách!”

Thấy cô ta sắp lao tới, tôi vội lùi lại một bước.

“Mai đi.”

“Mấy hôm nay không ngủ được, tôi mệt lắm rồi.”

Mắt cô ta đảo vòng vòng, tỏ ra không cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn cúi đầu nói một tiếng “được”.

Gia cảnh của Dư Vi Vi tốt hơn tôi, nhà cô ta dù chỉ là trung lưu, gấp tôi mấy chục lần, nhưng so với nhà họ Giang thì vẫn là một trời một vực.

Từ khi tôi quen với Giang Thư Duẫn, cô ta luôn xúi giục tôi chia tay.

“Phụ nữ phải tỉnh táo, không được làm kẻ mê tiền.”

“Tiền bạc không mua được tình yêu, nhà giàu lắm chiêu, cậu chỉ là món đồ chơi.”

“Người ta cho tiền thì theo, cậu khác gì tiểu tam?”

Lần này, tôi từ chối việc lập tức đi phá thai, nằm im trên giường nghỉ ngơi cho tử tế.

Hai nhóc trong bụng lập tức sững người.

“Ủa, sao mẹ tôi không ngu nữa rồi?”

“Nhưng không ngu cũng vô dụng, cái bà xấu xa kia giấu mẹ mình đi rồi, ba mình không tìm ra được đâu.”

Nghe đến đó, động tác cởi đồ của tôi hơi khựng lại.

Trong túi không có nổi một đồng, Dư Vi Vi còn đang chờ tôi đi phá thai, đến phòng khám chui rồi thì đừng mong quay lại. Bố mẹ tôi nghèo kiết xác, cả nhà chỉ có mỗi mình tôi là con gái…

Trước giờ cái vẻ thanh cao được Dư Vi Vi đẩy lên, suýt chút nữa khiến tôi quên mất rằng, quay về với thực tế, thứ tôi thiếu nhất vẫn là… tiền.

Con người không thể vì giận dỗi mà ngay cả tiền cũng không cần được, đúng không?

Huống hồ, tôi thực sự không có tiền…

Nghĩ tới kiếp trước sau khi tôi chết, Dư Vi Vi và Giang Thư Duẫn tổ chức hôn lễ thế kỷ, trên người cậu ta toàn là trang sức lấp lánh, nhà đất đếm không xuể, ra đường là có xe sang đưa đón, tôi chỉ biết cười ra nước mắt vì tức.

Không do dự nữa, tôi bấm số gọi cho người đàn ông đó.

Vẫn chưa bị chặn.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)