Chương 1 - Những Đứa Con Của Lòng Tham

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Ngày con gái tôi đính hôn.

Con bé diện bộ lễ phục tinh xảo, tràn đầy mong chờ nhìn về phía trước. Vị hôn phu Giang Hoàn quỳ một chân, ánh mắt thâm tình lấy ra một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh.

“Em đồng ý lấy anh chứ?”

Con gái tôi mắt sáng như sao, dè dặt đưa tay ra. Trong tiếng vỗ tay chúc phúc, Giang Hoàn cẩn thận đeo chiếc nhẫn vào tay Tô Hòa Hòa.

Trong bầu không khí im phăng phắc đầy ngượng ngùng, Tô Hòa Hòa đắc ý nhìn con gái tôi.

Bất chấp sự bàng hoàng và đau khổ của con bé, nó kiêu ngạo lắc lư ngón tay, sợ ánh kim cương không làm lóa mắt con tôi.

“Xin lỗi chị, người A Hoàn luôn yêu là em. Anh ấy sợ chị buồn nên không dám nói, nhưng hôn nhân là chuyện cả đời, chúng em cũng đã hy sinh vì chị rất nhiều rồi. Tại sao A Hoàn yêu em mà không yêu chị, chị cũng nên tự xem lại nguyên nhân ở bản thân mình đi! Chúng em là chân ái, chị sẽ chúc phúc cho tụi em, đúng không?”

C/ướp vị hôn phu của con gái tôi, còn trơ trẽn bắt con tôi chúc phúc?

Đây có còn là đứa con nuôi đơn thuần, ngoan ngoãn mà tôi dày công nuôi dưỡng bấy lâu nay không!

Tôi tức đến sắp hộc m/áu, huống chi là con gái. Nhưng con bé tính tình lương thiện, cố nuốt ngược uất ức vào trong, gượng cười.

“Chúc phúc, tôi không làm được. Sau này đường ai nấy đi, tôi sẽ không làm phiền hai người.”

Con gái mệt mỏi muốn rời đi, đám bạn của nó lại chặn đường.

“Bạch Thư, sao cậu ích kỷ vậy? Cậu chẳng phải là chị của Tô Hòa Hòa sao, hôm nay cô ấy đính hôn, cậu tiếc một lời chúc phúc à? Đừng ảo tưởng Giang Hoàn yêu cậu nữa, họ là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp, kẻ không được yêu mới là tiểu tam, không phải sao?”

Những lời trơ trẽn, hủy hoại tam quan đó đã thể hiện rõ thái độ của chúng.

Tôi nhớ rõ, chúng đều là bạn thanh mai trúc mã, từng là những người bạn không có gì không nói với con tôi. Vậy mà giờ đây, tất cả đều đứng về phía đối lập với con bé.

Chúng dùng những lời lẽ đường mật để tẩy trắng cho đôi nam tra nữ tiện, còn muốn giet người tru tâm, chà đạp tôn nghiêm của con tôi.

Tôi nổi giận đ/ập ph/á tiệc đính hôn, đưa con gái về nhà, nhưng cũng không thể xóa nhòa vết thương lòng của con bé. Cũng lúc đó, tôi mới phát hiện ra việc con gái mình bị cô lập không phải là không có điềm báo.

Từ ngày đầu tiên Tô Hòa Hòa vào cửa, nó đã thốt ra câu nói đáng thương: “Thật tốt quá, ngày nào chị cũng được ăn diện như công chúa, không giống em, chỉ có hai bộ quần áo rách rưới…”

Con gái tôi đã nhường lại tất cả váy vóc cho nó. Sau đó là đồ ăn vặt, đồ chơi và văn phòng phẩm.

Nhưng sự đổi lại không phải là lòng biết ơn, mà là lòng tham ngày càng lớn. Giờ đây, nó đã c/ướp đi bạn bè và vị hôn phu của con tôi.

Chưa kịp để tôi đưa đi gặp bác sĩ tâm lý, con bé đã trầm cảm nặng.

“Rõ ràng con mới là nạn nhân, tại sao, tại sao họ lại bắt con đi chet? Tiệm quần áo con tốn bao tâm huyết mới mở được, mất hết rồi, mất sạch rồi. Con đã nhường Giang Hoàn rồi, tại sao còn phải phá tiệm của con…”

Trên màn hình điện thoại của con bé, cửa hàng mà nó mất mười năm để gầy dựng đang bị đ/ập ph/á.

Những bộ trang phục do chính tay nó thiết kế, cắt may bị cắt vụn quăng ra đường. Họ giơ những biểu ngữ lớn, bôi đỏ tên con gái tôi.

【Bạch Thư chen chân vào tình cảm của người khác, liên kết với mẹ đẻ nh/ục mạ con nuôi!】

【Chất lượng quần áo của cửa hàng nát bét, chủ tiệm Bạch Thư phẩm hạnh dơ bẩn!】

【Tiểu tam không xứng mở tiệm, cút khỏi thành phố A đi!】

Sau đó, con bé nh/ảy l/ầu t/ự s/át. Tôi thấy tin nhắn của Tô Hòa Hòa trong điện thoại của con:

【Mày muốn tao tha cho mày không? Vậy thì đến phố Tân Minh, tám giờ rưỡi tao đợi mày ở biển báo giao thông!】

【Trong tay tao còn có cơ mật công ty của mẹ mày, nếu mày không muốn mẹ mày trắng tay, thì nh/ảy từ trên lầu xuống đi.】

Cứ thế, tôi mang theo hận thù ngút trời mà ngất đi.

Khi tỉnh lại, trước mắt tôi là gương mặt quen thuộc, non nớt nhưng khiến tôi hận thấu x/ương t/ủy. Viện trưởng viện mồ côi Tống Lam nắm tay Tô Hòa Hòa, nhìn tôi đầy khẩn khoản.

“Đứa nhỏ này rất ngoan ngoãn nghe lời, vì gầy yếu nên mãi không ai chịu nhận nuôi. Cố tiểu thư, cô lương thiện như vậy, hãy cứu m/ạng nó đi!”

Cảnh tượng này thật quen thuộc, chính là lúc tôi nhận nuôi Tô Hòa Hòa. Đôi bàn tay nhỏ xíu đầy vết bẩn của nó kéo kéo gấu áo tôi, rụt rè nhìn tôi.

“Mẹ ơi, con thực sự rất muốn có một người mẹ, cầu xin mẹ, có thể cho con làm con gái mẹ được không? Ở đây con luôn bị mấy đứa lớn b/ắt n/ạt, con bị đ/ánh, bị bỏ đói, ngay cả một bữa cơm no cũng không có.”

Nó vén tay áo cho tôi xem những vết sẹo. Nó lại ngẩng đầu lên, nhưng trong đôi mắt vốn dĩ phải thuần khiết nhất của một đứa trẻ, tôi chỉ thấy một mảnh u ám.

Nhưng tôi vẫn mỉm cười gật đầu.

“Được thôi, chào mừng con cùng mẹ về nhà.”

Sống lại một lần nữa, tôi muốn nó phải đích thân nếm trải tất cả nỗi đau mà con gái tôi từng phải chịu đựng!

2

Trong mắt Tô Hòa Hòa lóe lên ý cười đắc thắng, cùng tôi đi làm thủ tục. Tôi hận mình tại sao trước đây không nhận ra tâm cơ của nó.

Tôi nói với viện trưởng: “Nhiều giấy tờ là do chồng tôi giữ, sau khi ông ấy mất tôi không tìm thấy nữa. Bây giờ chưa làm được thủ tục nhận nuôi, đợi tôi làm lại hết giấy tờ rồi quay lại bổ sung được không?”

Tống Lam vui vẻ gật đầu: “Cô nhận nuôi nó là tôi đã biết ơn lắm rồi, chuyện giấy tờ không gấp, tôi tin tưởng nhân phẩm của cô.”

Cứ thế, tôi đưa Tô Hòa Hòa về nhà. Bạch Thư thân thiện nắm tay nó: “Em chính là đứa em gái mà mẹ nhận nuôi giúp chị phải không! Chào mừng em về nhà!”

Tô Hòa Hòa thở dài, mắt dán chặt vào chiếc váy công chúa trên người con bé: “Thật tốt quá, ngày nào chị cũng được ăn diện như công chúa, không giống em, chỉ có hai bộ quần áo rách rưới…”

Thấy lòng trắc ẩn của con gái sắp bộc phát, tôi bước thẳng tới.

“Váy của chị là do chị tự tay làm, nếu con thích thì cũng có thể tự mình làm. Con chỉ có quần áo rách rưới, là do Thư Thư làm hỏng của con sao? Con bán th/ảm trước mặt con bé làm gì?”

Bạch Thư cũng phản ứng lại, ngại ngùng cười.

“Đúng rồi, bây giờ mẹ nhận nuôi em rồi, mẹ cũng sẽ cho em tiền tiêu vặt mà. Tiền tiêu vặt của chị em mình tuy không nhiều bằng những bạn khác, nhưng mua vài thứ mình thích cũng đủ rồi.”

Tô Hòa Hòa cười gượng gạo, lại nhìn tôi đầy hy vọng: “Vậy tiền tiêu vặt của con—”

Tôi nhíu mày: “Tiền tiêu vặt gì? Mẹ lo cho con ăn ở đi lại đã là ngoài trách nhiệm rồi, con còn đòi tiền làm gì? Viện trưởng còn nói con ngoan ngoãn, vừa mới đến đã xòe tay đòi tiền. Sao hả, viện mồ côi dạy con đi ăn xin à?”

Nó sững sờ, đáy mắt loé lên tia lạnh lẽo: “Nhưng mà… luật pháp quy định, mỗi tháng chẳng phải phải cấp phí sinh hoạt cho đứa trẻ theo mức 20-30% thu nhập sao?”

Tôi cười lạnh: “Chúng ta còn chưa làm xong thủ tục, con lấy tư cách gì bắt mẹ đưa phí sinh hoạt? Hơn nữa, năm nay con mới chín tuổi, biết cũng nhiều đấy, còn biết nhận nuôi thì được lợi lộc gì, hèn gì cha không thương mẹ không yêu, là đồ trẻ mồ côi, hèn gì chẳng ai thèm nhận nuôi con.”

Nó đỏ hoe mắt, cúi đầu không nói một lời. Bạch Thư cũng kinh ngạc nhìn tôi.

“Mẹ, sao mẹ lại—”

Tôi thâm trầm nói: “Thư Thư, nó là trẻ mồ côi, trước đây rất th/ảm thương, nhưng sự th/ảm thương của nó không phải do chúng ta gây ra, hiểu không? Chúng ta đưa nó về nhà cho nó ăn uống, đó là có ơn với nó, nó nên biết ơn chúng ta mới phải, sao lại còn mặt dày xòe tay đòi tiền? Dù là đối với nó hay với bất kỳ ai, lòng đồng cảm đừng quá dạt dào, không phải ai cũng sẽ biết điều đâu.”

Bạch Thư như hiểu như không gật đầu: “Mẹ, con hiểu rồi.”

Cùng lúc đó, Tô Hòa Hòa ngẩng đầu lên, đôi mắt thù hận trong phút chốc trở nên đáng thương và ủy khuất.

“Cũng tại trước đây con sống khổ quá, con chỉ muốn được ăn no thôi, không có ý gì khác đâu. Con xin lỗi mẹ, sau này con không dám đòi tiền mẹ nữa.”

Tôi cười giễu cợt: “Dù sao mẹ cũng là mẹ nuôi của con, mẹ chỉ muốn con sửa đi thói xấu trên người thôi. Mẹ sẽ không để con thiếu ăn thiếu mặc.”

Mắt nó sáng lên, gật đầu như gà m/ổ thóc.

Vừa đ/ấm vừa xoa là cách huấn luyện chó phổ biến và hiệu quả nhất.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)