Chương 2 - Những Chiếc Chai Trôi Dạt

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Thơm quá, ông nấu giỏi thật!”

Tôi vừa nói vừa bước vào bếp.

Ba món ăn nóng hổi đã bày trên bàn, trong nồi lớn còn đang hầm miến.

Nhưng…

Trong bếp trống không.

Ông lão biến mất.

9

Tôi lục tung trong ngoài sân, không thấy bóng dáng ông đâu.

Chẳng lẽ ông ra ngoài?

Tôi ôm bụng đói chờ nửa tiếng, vẫn chẳng thấy ông trở lại.

Không ổn rồi.

Miến trong nồi vẫn đang sôi, ông đi nửa tiếng không ngó ngàng, chẳng sợ cháy nồi sao?

Tôi vụng về cầm móc lò dập lửa, khoác áo ra ngoài tìm ông.

Vừa ra khỏi sân, tôi mới nhận ra điều bất thường hơn nữa.

Ngôi làng này ít nhất cũng trăm nóc nhà.

Trời vẫn sáng, chưa đến bảy giờ, sao lại yên tĩnh lạ thường thế này?

Nhà nào cửa nấy đóng im ỉm, không khói bếp, không tiếng người, không cả tiếng chó sủa, đến một ngọn đèn sáng cũng không có.

Tôi lấy hết can đảm, đi vòng qua từng nhà.

Có nhà rõ ràng đang ăn cơm, trên bàn vẫn bày thức ăn và bát đũa.

Có nhà đang xem ti-vi, trên bàn đầy vỏ hạt dưa.

Chiếc áo len đan dở vắt trên ghế, bài tập viết dở mở trên bàn.

Nhưng, chẳng có ai.

Một người cũng không.

10

Thời gian dần gần tám giờ, trời cũng sẫm lại.

Tôi tìm một đèn pin sáng mạnh, rời khỏi thôn Tiền Giang, đi thẳng ra bờ sông.

Ngoảnh lại, cả ngôi làng chìm trong bóng tối, tĩnh mịch đến rợn người.

Đến gần bờ sông, tôi nhìn dòng nước chảy róc rách, cảm giác sợ hãi dần dần bò dọc sống lưng.

Nhưng khát khao tìm ra sự thật lại lấn át nỗi sợ trong lòng.

Tôi giơ cao đèn pin, để ánh sáng trắng nhợt quét qua mặt sông.

Mười mấy phút sau, tôi mừng rỡ thấy một vật sáng đang trôi từ xa lại.

Đó là… cái chai trôi thứ tư!

Tôi cởi giày, xắn quần, bước thẳng xuống nước.

Nước sông lạnh buốt, thấm qua da khiến tôi run lên.

Không màng nguy hiểm, tôi cố vươn tay ra bắt lấy cái chai trôi ngay trước mặt.

Bỗng chân trượt, tôi ngã nhào xuống sông.

Tôi cũng như Điền Mục, chẳng biết bơi. Khi vừa bị sặc nước, cả người hoảng loạn.

May mà nước không sâu, chỗ gần bờ cũng không chảy xiết.

Tôi vùng vẫy leo lên bờ, vội mở cái chai ra xem.

11

Bên trong vẫn là một tờ giấy hoàn chỉnh.

Chữ viết giống chai thứ ba, nhưng cách hành văn trưởng thành hơn.

“Ba mươi bốn năm cuộc đời, không hối tiếc gì nữa.

“Học hành thành công, sự nghiệp thuận lợi.

“Vợ chồng hòa thuận, con gái ngoan ngoãn.

“Dù bất ngờ gặp tai họa, tôi vẫn tin chồng tôi sẽ nuôi dạy con gái nên người.”

Xem ra… lại là một bức di thư.

Trên giấy vương vài giọt máu, có lẽ người viết đã ho ra máu khi đang viết.

“Tôi không biết là sức mạnh gì đã đưa tôi từ giường bệnh đến hòn đảo này.

“Nhưng tôi thật sự rất thích nơi này, nó chứa đựng cả cuộc đời tôi.

“Có lẽ, người hữu duyên nào đó sẽ nhặt được chai này.

“Nếu cô thật sự có duyên, nhất định hãy đến hòn đảo hạnh phúc này nhé.”

Thư dừng ở đó, không có chữ ký.

Tôi đưa tờ giấy lên ngửi, mùi tanh của máu vẫn chưa tan.

Dùng tay quệt mạnh, vết máu còn loang ra.

Nghĩa là, nơi thả chai trôi này chắc không cách đây xa.

12

Quần áo ướt sũng, gió đêm thổi qua lạnh buốt, tôi run cầm cập.

Tôi thật sự không muốn quay lại thôn Tiền Giang, nhưng nếu không, chắc sẽ chết cóng mất.

Tôi cầm đèn pin quay lại nhà ông lão, tìm thêm lần nữa.

Vẫn không có ai.

Điện thoại bị ngâm nước, không bật được, càng khỏi nói đến gọi cầu cứu.

Tôi liều mạng ngồi xuống bàn ăn, vừa đói vừa sợ, nhưng vẫn ăn ngấu nghiến.

Thay quần áo khô, tôi kéo chăn nằm trong gian phòng bên mà ngủ.

Dù sao, tôi cũng chẳng còn sống được bao lâu.

Cho dù có kỳ quái thế nào, cũng không cản nổi tôi ăn với ngủ.

13

Tôi ngủ một giấc dậy thì trời đã sáng rõ.

Điện thoại vẫn không bật được, chiếc đồng hồ treo tường cũng ngừng chạy.

Tôi chẳng biết bây giờ là mấy giờ, nhưng cứ ở lại ngôi làng này mãi thì cũng không ổn.

Thu dọn hành lý xong, tôi đặt hai trăm tệ dưới đĩa trái cây, còn để lại cho ông lão một tờ giấy ghi vài dòng cảm ơn.

Rời khỏi thôn Tiền Giang, tôi men theo bờ sông Tùng Hoa, tiếp tục đi ngược dòng.

Ánh mắt tôi không ngừng lướt trên mặt nước, cố tìm kiếm hòn “đảo” mà các tờ giấy trong chai nhắc tới.

Trong chai thứ hai viết rằng hòn đảo ấy là “đảo tử thần”, tuyệt đối đừng đến.

Còn trong chai thứ tư lại nói đó là “đảo hạnh phúc”, hoan nghênh người hữu duyên.

Chẳng lẽ, chỉ một con sông Tùng Hoa rộng chừng trăm mét này, lại có thể ẩn chứa hai hòn đảo sao?

Băng qua một cánh rừng, tôi lại nhìn ra mặt sông, bỗng thấy trên sông bốc lên một làn sương dày đặc.

Tầm nhìn ngày càng kém, tôi hầu như không còn thấy rõ bờ bên kia nữa.

Đúng lúc tôi đang do dự không biết nên tiến lên hay đợi sương tan —

“Bõm!”

Một tiếng rơi xuống nước!

Là… tiếng vật gì đó rơi xuống sông?

Tôi quay phắt đầu, nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy trong làn sương mờ xa xa, có vật gì đang động đậy.

Một cái chai!

Đó là… cái chai trôi thứ năm!

Nhưng khiến tôi chú ý hơn cả, là phía sau cái chai ấy, thấp thoáng hiện ra bóng dáng của một hòn đảo.

Bên mép đảo, một cánh tay trắng nõn buông thõng xuống nước, lắc lư theo làn sóng.

Trên cổ tay đeo một chiếc vòng đỏ rực nổi bật.

Toàn thân tôi cứng đờ.

Giây tiếp theo, tôi run rẩy giơ cánh tay trái của mình lên.

Một chiếc vòng ngọc mã não đỏ giống hệt, đang yên lặng nằm trên cổ tay tôi.

14

Tôi phải lên đảo.

Ý nghĩ ấy trỗi dậy mạnh mẽ trong đầu, tôi chẳng còn bận tâm đến việc cởi giày tất, cứ thế bước thẳng xuống sông.

Khoảng cách từ bờ đến hòn đảo nhìn chừng chỉ hai ba chục mét.

Nhưng chẳng hiểu sao, dù tôi có đi thế nào, khoảng cách ấy vẫn không hề thay đổi.

Tôi quay đầu nhìn lại, phía sau là màn sương dày đặc đến ngạt thở, chẳng còn thấy được bờ sông nữa.

Nước sông bắt đầu chảy xiết hơn, mực nước đã ngập đến thắt lưng.

Một nỗi hoảng loạn dâng lên trong lòng.

Hòn đảo này… thật sự tồn tại sao?

Hay nó chỉ là cái bẫy, đang dụ tôi bước vào cái chết…

Vừa lóe lên ý nghĩ ấy, tôi chợt thấy một vật tròn đang trôi lại gần trên mặt nước.

Đó là một chiếc phao bơi.

Hoa văn đen trắng quấn quanh nhau, giống như một con rắn bạc đang cắn đuôi chính mình.

Tôi vội túm lấy chiếc phao, quàng ngang người.

Lực nổi từ nó khiến tôi cảm thấy an tâm hơn đôi chút.

Không hiểu sao, nhìn chiếc phao này, tôi lại thấy quen thuộc đến lạ.

Không biết đã qua mấy phút, hay mấy giờ.

Tôi không còn cảm nhận được thời gian trôi nữa, chỉ còn biết máy móc quạt tay, quạt chân, bơi về phía hòn đảo mờ ảo kia.

Khi bàn tay tôi chạm được vào bờ cát, toàn thân mệt mỏi bỗng chốc tan biến.

Tôi cố gắng trèo lên bờ, đôi giày ướt đẫm dẫm lên lớp sỏi lạnh giá, rồi ngẩng đầu nhìn quanh.

Không có ai cả.

Cánh tay từng buông xuống nước khi nãy, đã biến mất không dấu vết.

15

“Có ai không?”

Tôi cất tiếng gọi mấy lần, nhưng không ai đáp lại.

Hòn đảo này khá hoang vu, ven bờ chỉ có lác đác vài cây khô.

Không xa đó là một khu rừng, còn phía xa hơn nữa thì bị sương mù dày đặc bao phủ.

Tôi bẻ một cành cây to để phòng thân, cắn răng bước vào khu rừng âm u.

Đây có vẻ là một khu rừng nguyên sinh, mỗi cây cao chừng bảy tám mét, thậm chí còn cao hơn.

Những thân cây khổng lồ, tán lá rậm rạp, cộng thêm lớp sương dày bên ngoài khiến tôi gần như không thể nhìn rõ xung quanh.

Để tránh bị lạc, tôi nhặt một mảnh đá sắc, khắc chữ cái “J” lên thân cây mình đi qua.

J là chữ cái đầu trong họ của tôi — Giang.

Đó cũng là thói quen của tôi từ nhỏ.

Tất cả bút vở, sách vở, bài tập của tôi đều có ký hiệu “J” như một dấu nhận dạng.

Rừng rậm rạp, chỉ đi vài trăm bước tôi đã mất phương hướng hoàn toàn.

Tới cây tiếp theo, tôi giơ mảnh đá lên, định khắc tiếp một chữ.

Giây kế tiếp, tôi kinh ngạc phát hiện — trên thân cây đã có sẵn một chữ “J”.

Chẳng lẽ tôi quay lại chỗ cũ rồi sao? Hay là bị ma dắt lối?

Hay là…

Tôi cúi xuống quan sát kỹ vết khắc trên cây.

Vết cắt còn mới, rõ ràng là vừa được khắc không lâu.

Nhưng…

Một ý nghĩ nổ tung trong đầu tôi, tôi lùi lại mấy bước, hít sâu một hơi lạnh buốt.

Chiều cao của tôi là một mét sáu, chữ tôi khắc nằm ở độ cao chừng một mét ba bốn.

Còn chữ “J” trên cây này… chỉ cao một mét!

Chữ đó… không phải tôi khắc!

Ngoài tôi ra, trong khu rừng này, còn có người khác!

16

Tôi hoàn toàn hoảng loạn.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)