Chương 7 - Những Bức Ảnh Đằng Sau Cánh Cửa
Đúng lúc ấy, tiếng bước chân gấp gáp vang lên, ngày một gần hơn.
Mạnh Vận Hòa khó nhọc ngẩng đầu, nhìn thấy một người đàn ông mặc vest đứng trước cửa, phía sau là một đoàn bác sĩ mặc áo blouse trắng.
“Nhanh! Đưa vào phòng cấp cứu!”
Người đàn ông vội vàng ra lệnh, các bác sĩ lập tức tiến lên, cẩn thận đặt viện trưởng Tống lên cáng.
Anh ta bước nhanh đến trước mặt Mạnh Vận Hòa, ngồi xuống:
“Mạnh tiểu thư, tôi là trợ lý của Tổng giám đốc Cận. Tổng giám đốc có cuộc họp khẩn nên không thể rời đi, bảo tôi đến trước…”
Mạnh Vận Hòa thấy môi anh ta đang mấp máy, nhưng tai cô như bị nhét bông – chẳng nghe được gì.
Ngay giây tiếp theo, tim cô đau nhói như bị xé toạc, một ngụm máu lớn lại trào ra khỏi cổ họng.
Cơ thể cô mềm nhũn, đổ sụp xuống sàn.
Người đàn ông kia theo phản xạ lao tới đỡ lấy cô, đầu ngón tay vừa chạm vào làn da lạnh buốt thì ngẩn ra một lúc, rồi lập tức quay đầu hét lên:
“Bác sĩ! Bệnh nhân bất tỉnh rồi!”
Ý thức cô như bị giam trong chiếc lồng sắt kín mít, giãy giụa thế nào cũng không thể phá vỡ.
Nằm trên giường bệnh, cô chỉ cảm thấy cơ thể càng lúc càng nặng trĩu.
“Bệnh nhân chuyển biến xấu, phải lập tức mổ.”
Giọng bác sĩ vang bên tai cô.
“Liên hệ phía người hiến tủy, xác nhận thời gian phẫu thuật!”
“Đã liên hệ rồi, bên đó nói có thể tiến hành bất cứ lúc nào.”
Giọng trợ lý nhanh chóng tiếp lời.
“Rất tốt, lập tức chuẩn bị trước mổ!”
Khi bị đẩy vào phòng phẫu thuật, ý thức cô vẫn còn mơ hồ.
Thiết bị lạnh buốt dán lên da, tiếng bước chân y tá và bác sĩ vang vọng xung quanh. Mãi đến khi toàn bộ tế bào tạo máu bị tiêu diệt và thuốc mê bắt đầu lùi tác dụng, cô mới tạm thời tỉnh táo lại một chút.
Các bác sĩ đang kiểm tra lại dụng cụ, thấy cô mở mắt, một người còn dịu dàng mỉm cười trấn an:
“Đừng lo, phía người hiến tủy sắp bắt đầu rồi. Sau khi cấy ghép, cô sẽ nhanh chóng hồi phục.”
Mạnh Vận Hòa khẽ gật đầu, yếu ớt đến mức không thể lên tiếng. Đầu ngón tay lạnh buốt, nhắc nhở cô rằng cơ thể mình giờ yếu đuối đến nhường nào.
Đúng lúc ấy, ngoài cửa phòng mổ vang lên tiếng cãi vã ồn ào.
“Sao các người có thể nói không hiến là không hiến được?”
Là giọng bác sĩ chính, tức giận đến mức gần như gào lên.
“Có biết làm thế sẽ hại chết cô ấy không?”
Hô hấp của Mạnh Vận Hòa khựng lại, cô gắng căng tai ra nghe ngóng.
Giọng Nguyễn Tri Tri nhẹ nhàng vang lên, nhưng lại như kim châm vào tai:
“Nhưng tôi đang mang thai mà.”
“A Hạc, đó là con của anh đấy… Ca phẫu thuật này không thể đợi vài tháng sao? Đợi em sinh xong rồi hiến, chẳng phải cũng được à?”
Giọng của Sở Hạc mang theo sự kinh ngạc và vui sướng không thể che giấu:
“Em… em nói thật chứ?”
“Dĩ nhiên là thật rồi.” – Giọng Nguyễn Tri Tri ngọt như mật.
Không một chút do dự, Sở Hạc lập tức đưa ra quyết định, giọng chắc nịch như chém đinh chặt sắt:
“Phẫu thuật tạm hoãn! Nhất định phải đợi Tri Tri sinh con rồi mới tiến hành!”
Trong đầu anh ta còn thầm tính toán — Mạnh Vận Hòa bệnh nặng thế này, sau này e là khó sinh con được nữa.
Vậy thì đúng lúc, chờ Nguyễn Tri Tri sinh con xong, anh sẽ đem đứa bé ghi danh dưới tên anh và Mạnh Vận Hòa, coi như con chung. Sau đó đưa tiền cho Nguyễn Tri Tri, để cô ta rời khỏi, mọi thứ sẽ quay về như cũ.
“Không được!” – Bác sĩ đứng bên cạnh gấp đến độ gần như hét lên – “Tế bào tạo máu của bệnh nhân đã bị loại bỏ hoàn toàn, nếu bây giờ dừng lại, cô ấy sẽ chết!”
“Đó là chuyện các người phải lo.” – Giọng của Sở Hạc lạnh xuống, mang theo sự mất kiên nhẫn.
“Các người là bác sĩ, thì phải tìm cách giữ mạng cho cô ta. Đợi Tri Tri sinh xong rồi nói tiếp. Bây giờ cô ấy đang mang thai, tuyệt đối không thể mạo hiểm!”
Nói xong, anh ta thậm chí không thèm liếc nhìn bác sĩ lấy một lần, vòng tay ôm eo Nguyễn Tri Tri rời đi. Vừa đi vừa dịu giọng dỗ dành:
“Anh đưa em đi kiểm tra trước, xem con chúng ta có ổn không.”
Bác sĩ tức giận muốn lao tới cản lại, nhưng bị vệ sĩ mà Sở Hạc đưa tới chặn cứng trước cửa.
Mạnh Vận Hòa nằm trên bàn mổ, nghe tiếng bước chân họ rời đi càng lúc càng xa, cả người lạnh toát từ đầu đến chân.
Tim cô đã tê dại, đến mức không còn cảm nhận được nỗi đau nữa.
Cô đã đoán từ lâu rằng Nguyễn Tri Tri sẽ không dễ dàng đồng ý hiến tủy. Nhưng không ngờ Sở Hạc lại mù quáng đến mức này.
Biết rõ cô đang đứng giữa ranh giới sống chết, vậy mà vẫn chọn bảo vệ Nguyễn Tri Tri và đứa trẻ chưa chắc là của mình.
Cô vừa khóc vừa cười, chỉ hận chính mình đã yêu nhầm người.
Hơi thở trở nên dồn dập, trước mắt tối sầm.
Sinh mệnh như cát trôi qua kẽ tay, từng chút, từng chút một biến mất. Trong cơn mê man, cô dường như thấy hai bóng người mặc áo đen trắng mờ ảo đang vẫy tay với mình từ xa.
Ngay khi ý thức sắp rơi vào hư vô, một bàn tay bất ngờ nắm lấy tay cô – ấm áp, mạnh mẽ, kéo cô từ bờ vực tối đen trở lại.
Mạnh Vận Hòa cố gắng chớp mắt, qua lớp mờ đục, dần dần nhìn rõ gương mặt của Cận Tang Thần. Trán anh lấm tấm mồ hôi, hơi thở dồn dập – rõ ràng là vừa vội vã đến đây.
“Mạnh tiểu thư, người cô cần, tôi đã đưa tới. Ca phẫu thuật có thể tiến hành ngay.”
Mạnh Vận Hòa mấp máy môi, muốn nói gì đó, nhưng anh khẽ lắc đầu, dịu giọng ngắt lời:
“Mọi thứ tôi đã chuẩn bị xong. Khi tỉnh dậy, cô sẽ có một thân phận mới, một cuộc đời mới.”
“Hãy sống tiếp. Thật tốt.”
Anh siết chặt tay cô, độ ấm từ đầu ngón tay truyền qua làn da, như một dòng sức mạnh âm thầm thấm vào cơ thể cô.
Ý thức lại dần mờ đi, nhưng cơn đau thể xác dường như đã dịu bớt. Sự ấm áp trong lòng bàn tay kia khiến cô thấy yên tâm đến lạ.
Khóe môi Mạnh Vận Hòa khẽ cong lên, là một nụ cười mờ nhạt nhưng chân thật nhất từ trước đến nay.
Cô sẽ sống tiếp.
Còn Sở Hạc—
Hãy để anh ta sống cả đời trong hối hận vì đã tự tay “giết chết” cô!