Chương 7 - Những Bí Mật Trong Căn Nhà Cố Viễn
Máu mủ tình thâm, có những sợi dây ràng buộc mà dẫu có phủi sạch thế nào… cũng chẳng thể cắt đứt nổi.
“Thằng bé gọi anh là ba.” Tôi nhẹ giọng trả lời, coi như đã xác nhận thân phận của đứa trẻ.
Phải, Tiểu Bảo là con anh ấy.
Năm đó sau khi sinh hai bé sinh đôi, cơ thể tôi yếu hẳn. Một cô công nhân già trong xưởng thương tôi, giới thiệu tôi đến khám một thầy thuốc Đông y đã về hưu, đang ghé quê chơi. Ông ấy bốc thuốc cho tôi điều dưỡng cơ thể, không ngờ sức khỏe hồi phục nhanh ngoài mong đợi. Thế nhưng… một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.
Hôm ấy, xưởng tổ chức văn nghệ, mấy gã đồng nghiệp uống rượu say, trên đường về có kẻ chặn tôi lại giở trò sàm sỡ. Tôi vùng vẫy kháng cự trong tuyệt vọng thì một người đàn ông đi ngang qua đã cứu tôi. Trời tối om, tôi chẳng nhìn rõ mặt anh ta, chỉ nhớ trên người anh ấy có mùi thuốc lá nhè nhẹ… rất giống mùi hương quen thuộc trên người Cố Viễn.
Tôi luôn nghĩ đó chỉ là một đêm ngoài ý muốn đầy ngớ ngẩn và mơ hồ. Cho đến hôm nay, khi Cố Viễn trở về, tôi mới giật mình nhận ra— Người đàn ông đêm đó… có lẽ… chính là anh.
Không. Không thể nào. Lúc ấy, rõ ràng anh vẫn còn đang ở trong quân ngũ.
Nhưng giờ, những điều đó đã không còn quan trọng nữa. Quan trọng là: ba đứa trẻ, đều là máu mủ ruột thịt của anh – là con của Cố Viễn.
“Ba ơi!” Tiểu Bảo lại gọi lần nữa, giọng lanh lảnh, còn vươn bàn tay bé xíu mũm mĩm ra phía anh, muốn được bế.
Hai mắt Cố Viễn đỏ hoe ngay lập tức. Anh không thể kìm nén thêm được nữa, lao đến như tên bắn, vội vã và run rẩy như thể đang đón lấy một báu vật quý giá nhất đời mình. Anh dang tay đón lấy Tiểu Bảo từ vòng tay tôi, cẩn thận ôm chặt con vào lòng.
Tiểu Bảo chẳng tỏ ra xa lạ gì, vừa được anh bế lên đã tò mò nghịch nghịch chiếc cúc áo trên quân phục anh, miệng bật cười khanh khách như vừa tìm được món đồ chơi thú vị.
Cố Viễn ôm đứa con trai nhỏ mềm mại vào lòng. Người đàn ông từng sát phạt dứt khoát nơi chiến trường kia, lúc này lại vụng về chẳng khác gì một ông bố lần đầu làm cha. Anh cúi đầu, ngón tay thô ráp khẽ chạm vào khuôn mặt bé bỏng của Tiểu Bảo, run run từng nhịp. Giọt nước mắt đầu tiên rơi “tách” một tiếng, nhỏ xuống tấm khăn quấn quanh người con trai anh.
“Con trai… con trai của ba…” Anh nghẹn ngào gọi khẽ, rồi cúi xuống, hôn lên trán thằng bé hết lần này đến lần khác.
Đại Song và Tiểu Song đứng một bên cũng chết sững. Hai đứa nhìn người đàn ông đang ôm em trai mình mà khóc, rồi lại quay sang nhìn tôi, đôi mắt tròn xoe đầy hoang mang và mơ hồ.
Còn Bạch Lộ, người đứng gần đó, cả người như bị rút sạch máu. Gương mặt cô ta trắng bệch, ánh mắt trống rỗng nhìn cảnh tượng cha con nhận nhau đầy xúc động trước mắt.
Cô ta biết— Lần này, cô ta đã thua.
Thua đến mức không còn đường lui.
Cô ta không còn làm loạn, cũng chẳng khóc lóc van nài, chỉ như một cái xác không hồn, quay người bỏ đi trong dáng vẻ chao đảo, bước chân xiêu vẹo. Lúc đến kiêu căng hống hách bao nhiêu, thì lúc rời đi lại chật vật thảm hại bấy nhiêu.
Cuối cùng, trong sân chỉ còn lại gia đình nhỏ của chúng tôi.
Cố Viễn bế Tiểu Bảo trong tay, rồi quay sang nhìn hai đứa lớn – Đại Song và Tiểu Song. Anh ngồi xổm xuống, cố gắng khiến giọng nói của mình dịu dàng hơn.
“Đại Song, Tiểu Song, ba là ba của các con đây.” Anh nhìn hai đứa trẻ, ánh mắt đầy áy náy và khát khao, giọng khàn đi vì xúc động: “Xin lỗi… ba về muộn quá.”
Hai anh em nhìn nhau, ánh mắt lạnh nhạt khác hẳn sự hồ hởi của Tiểu Bảo. Mười một năm không có bóng dáng người cha, không phải chỉ một câu “Ba là ba đây” là có thể xóa bỏ tất cả.
“Tôi không có ba.” – Đại Song cứng đầu quay mặt đi, ánh mắt lạnh như băng – “Ba tôi là liệt sĩ, đã hy sinh từ lâu rồi.”
“Đúng! Mẹ nói ba là người hùng cơ!” – Tiểu Song cũng bướng bỉnh phụ họa.
Trong tâm trí của tụi nhỏ, “ba” là một hình ảnh vừa mơ hồ vừa vĩ đại, là một tấm ảnh đen trắng treo trên tường, chứ không phải người đàn ông bằng xương bằng thịt, biết cười biết khóc đang đứng trước mặt này.
Trái tim Cố Viễn như bị ai lấy kim đâm từng nhát một, nhói buốt đến không thể thở nổi.
Anh hiểu, mình nợ tụi nhỏ quá nhiều, quá lâu.
Anh không ép các con phải ngay lập tức chấp nhận mình. Chỉ dùng đôi mắt đỏ hoe đau đáu nhìn hai đứa, giọng khản đặc:
“Không sao đâu… ba sẽ đợi. Đợi đến ngày… các con chịu gọi ba một tiếng ‘ba’.”
Nói rồi, anh bế Tiểu Bảo đứng dậy, ánh mắt nóng rực lại một lần nữa dừng trên người tôi.
“Anh xin em, Oanh Ý… cho anh ở lại, được không? Việc gì anh cũng có thể làm. Bổ củi, gánh nước, sửa mái nhà… Anh sẵn sàng làm trâu làm ngựa cho mẹ con em, chỉ cần… chỉ cần em đừng đuổi anh đi.”
Anh hạ mình đến mức không thể thấp hơn, gần như đã chạm đáy của sự tự trọng.
Tôi nhìn vào đôi mắt chứa đầy khẩn cầu ấy, nhìn đứa con trai mang dòng máu của cả hai đang nằm ngoan ngoãn trong vòng tay anh, rồi lại nhìn hai đứa lớn đứng bên cạnh với ánh mắt vừa phức tạp vừa dè dặt.
Tôi biết, chữ “ly hôn” ấy… tôi không thốt ra được nữa rồi.
Ngôi nhà này, cần một người đàn ông.
Các con tôi, cần một người cha.
Và trái tim đã ngủ yên suốt mười một năm của tôi… hình như cũng bắt đầu khao khát một chốn quay về.
Tôi không gật đầu, cũng chẳng lắc đầu, chỉ lặng lẽ quay người đi vào bếp.
“Đói rồi phải không? Mẹ nấu cho tụi con tô mì.”
Câu nói ấy, chính là sự đồng ý không lời của tôi.
Cố Viễn khẽ cười – nụ cười như ánh nắng đầu tiên sau cơn mưa dài – dịu dàng, ấm áp, xua tan mọi u ám đã bao trùm lên gia đình nhỏ suốt mười một năm qua.
9.
Cố Viễn cứ thế… tự nhiên mà trở thành một phần trong ngôi nhà của tôi.
Anh không ngủ chung phòng với tôi, mà tự giác dọn vào căn chòi chứa củi ở góc sân – chỗ vừa ẩm vừa hở, gió lùa bốn phía. Anh lót tạm mấy tấm ván, kê một cái giường gỗ đơn sơ, sống như một người xa lạ chấp nhận bắt đầu lại từ đầu.
Từ hôm đó, cuộc sống của mẹ con tôi thay đổi hoàn toàn.
Trời còn chưa sáng, anh đã dậy sớm gánh đầy hai chum nước trong sân. Củi khô trong bếp được anh chẻ gọn gàng, xếp thẳng tắp vào góc tường, nhìn qua chẳng khác gì một bức tường gỗ mini. Mấy chỗ mái ngói dột nước, anh tự trèo lên sửa từng viên một. Mặt sân gồ ghề đầy ổ gà ổ voi, anh mang đất vàng về, đầm cho chắc, trải đều cho phẳng.
Anh không chỉ từng chút từng chút một sửa lại căn nhà, mà còn đang cố gắng vá lành vết nứt giữa tôi và anh – vết nứt đã âm thầm tồn tại suốt mười một năm.
Còn với tôi, anh… thật sự tốt đến không thể chê được.
Mỗi khi tôi đi làm, anh tính giờ rất chuẩn, đạp chiếc xe đạp Phượng Hoàng mới tinh, đúng giờ đứng chờ trước cổng nhà máy. Dù nắng hay mưa, chưa từng sai hẹn.
Các chị em trong xưởng ai nấy đều ghen tỵ ra mặt, bảo tôi đúng là “chịu khổ nhiều rồi, giờ cũng tới lúc hưởng phúc”, qua cơn bĩ cực, đến hồi thái lai”.
Anh biết tôi mấy năm nay sức khỏe kém, dạ dày yếu, nên cố gắng xoay xở đủ đường để kiếm được gạo nếp vàng và đường đỏ – sáng nào cũng nấu cho tôi một bát cháo nóng hổi, thơm ngọt tận tim.
Anh không nói nhiều, nhưng việc nào cũng làm, và làm rất cẩn thận, có phần vụng về… nhưng lại khiến người ta cảm động.
Với mấy đứa nhỏ, anh càng là người cha đúng nghĩa – hết lòng, hết mực kiên nhẫn.
Anh dạy Đại Song và Tiểu Song đứng tấn, luyện quyền quân đội, kể cho chúng nghe chuyện các anh hùng chiến đấu nơi chiến trường. Từ ban đầu còn lảng tránh, xa cách, hai đứa dần dần bắt đầu tò mò rồi ngưỡng mộ, thái độ mỗi ngày một đổi khác.
Có một lần, Tiểu Song đánh nhau ở trường, bị phụ huynh bên kia đến tận nhà làm loạn. Người đó là một tay vô học, miệng mồm bẩn thỉu, vừa tới đã chỉ thẳng vào mặt tôi mà chửi rủa không ra gì…
Tôi đang chuẩn bị liều mình cãi tay đôi với hắn ta thì Cố Viễn vừa đúng lúc quay về.