Chương 1 - Những Bí Mật Đằng Sau Cặp Song Sinh
Tôi và em gái là một cặp song sinh.
Em vốn thông minh bẩm sinh, ngoan ngoãn đáng yêu, thi đỗ vào một trường đại học trọng điểm mà ai cũng ngưỡng mộ.
Còn tôi thì lại nổi tiếng là đứa con gái đầy vấn đề, bị bố mẹ ép phải gửi vào trường đặc biệt để cải tạo”.
Sau này, em gái vì một số bạn học đại học mà phải nhập viện điều trị.
Những người bạn học đó còn cười cợt nói rằng: chỉ cần mỗi người bớt một bữa cơm là đủ góp tiền bồi thường.
Tôi mặc quần áo của em, đeo chiếc cặp sách của em, giả làm dáng vẻ vô tội của nó để đối mặt trực diện với những người kia.
Lần này, bố mẹ cuối cùng cũng không còn ngăn cản tôi nữa.
1
Trường quy định mỗi tháng chỉ có một lần được về nhà.
Tôi đã chờ ngày này từ rất lâu rồi.
Khi đẩy cửa phòng em gái ra, trong lòng bàn tay tôi vẫn đang cẩn thận nắm chặt món quà chuẩn bị cho nó.
Một con bướm tiêu bản tôi làm trong giờ thủ công.
Tôi thậm chí có thể tưởng tượng ra dáng vẻ đáng yêu khi em gái nhìn thấy món quà ấy, vui mừng đến mức nhào vào lòng tôi.
Thế nhưng, món quà còn chưa kịp lấy ra, tôi lại thấy em gái ngất lịm trên giường, bất tỉnh nhân sự.
Em được đưa vào bệnh viện.
Bác sĩ kiểm tra vết thương, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng:
“Nhanh! Đừng chậm trễ! Mau đưa đi cấp cứu!”
Cánh cửa phòng cấp cứu khép lại suốt mấy tiếng đồng hồ.
Mỗi lần mở ra đều chỉ mang đến tin xấu.
Mẹ ngồi bệt trên ghế khóc nấc, cha cố gắng gượng mà không biết đã ký bao nhiêu tờ giấy.
“Trời ơi, con gái ngoan của tôi… sao lại phải chịu cảnh này chứ!”
Khi một nhóm bác sĩ mặc áo blu trắng bước ra, ai nấy đều cúi gằm mặt.
“Chúng tôi đã cố hết sức, sau này có lẽ sẽ không còn khả năng sinh con nữa.”
Điều duy nhất có thể an ủi chúng tôi là:
“Nếu hồi phục tốt sau phẫu thuật, cả đời cũng phải mang theo túi phân.
Còn nếu hồi phục không tốt thì…”
2
Nghe đến đó, mẹ trợn mắt rồi ngất xỉu.
Cha khóc không thành tiếng, nắm chặt tay bác sĩ:
“Bác sĩ, xin hãy cứu con bé! Nó còn trẻ, còn cả tương lai phía trước, sao có thể thành ra thế này được…”
Bác sĩ nghiêm nghị, chỉ đành nhắm mắt lắc đầu bất lực.
Túi áo tôi rung lên, là chiếc điện thoại lấy từ giường em gái.
Tin nhắn dồn dập bật sáng, như những lá bùa đòi mạng.
Nhập dãy số sinh nhật, tôi mở ra.
Một nhóm chat 18 người, trong đó có em tôi.
Trong nhóm, xoay quanh một người tên Trần Tuyết Lệ, cả bọn liên tục @ gọi tên em gái, tranh nhau sai khiến:
“Ngày kia trước giờ học, nhớ làm xong bài thí nghiệm rồi mang đến đấy.”
“Bữa sáng vẫn là bánh trứng kẹp, nhớ cho thêm xúc xích, bò khô và gà chiên que.”
Thì ra bấy lâu nay, tôi luôn nghĩ rằng mình, kẻ thay thế, mới là đứa phải sống cuộc đời tăm tối nhất.
Khác với tôi luôn ngang bướng, từ nhỏ em đã ngoan ngoãn nghe lời.
Năm tám tuổi, tôi theo cha mẹ về quê.
Họ nói môi trường ở quê thích hợp để thay đổi tính cách tôi.
3
Mỗi lần tôi phạm lỗi, mẹ lại dùng roi mây quất vào tay:
“Sao con lại không biết cố gắng thế hả! Nhớ kỹ, dù có tức giận thế nào, cũng phải biết kiềm chế. Nếu không, sau này đừng nhận chúng ta là bố mẹ nữa!”
Em gái luôn đứng ra che chở cho tôi, cuối cùng mẹ ôm cả hai chị em vào lòng mà khóc.
Sau đó, tôi dần thu mình lại, trở thành đứa ngoan ngoãn nhất trong trường đặc biệt.
Thế nhưng giờ đây, trong đầu tôi lại vang lên vô số giọng nói ồn ào, ai nấy đều nói điều gì đó.
Cuối cùng, có một giọng trầm sâu nhất vang lên, chiếm lấy quyền quyết định:
“Đừng ồn ào nữa, một đứa cũng đừng mong thoát!”
Em gái cuối cùng cũng được đưa ra khỏi phòng cấp cứu, còn sống, chuyển sang phòng bệnh.
Cha gọi liên tiếp nhiều cuộc điện thoại khiếu nại, mãi mới thông được cho hiệu trưởng.
Trong điện thoại, hiệu trưởng chỉ hời hợt buông một câu “Xin lỗi”, rồi nhanh chóng trút bỏ trách nhiệm:
“Hệ thống camera bị hỏng, tôi đã hỏi qua không thấy gì bất thường.
Có lẽ chỉ là mấy trò đùa nhỏ giữa học sinh thôi, không nghiêm trọng như anh nói đâu, cho bọn nó xin lỗi là được rồi.”
Cha tức giận quát vào điện thoại:
“Đúng lúc quan trọng thì camera lại hỏng. Là camera hỏng, hay là lòng dạ của mấy người lãnh đạo hỏng hả?
Các người chẳng ai đến xem xét, lại còn nói chỉ là trò đùa nhỏ. Đây chính là cách các người làm việc sao?”
Không ngờ hiệu trưởng bên kia lại còn tỏ ra ấm ức hơn cả cha tôi.
4
“Vị phụ huynh này, học sinh trường tôi đều học giỏi, ngoan ngoãn, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện như vậy. Trước tiên nên xem lại có phải vấn đề từ con anh chị không.
Tôi có lòng tốt muốn giúp anh chị giải quyết, vậy mà còn bị mắng, thôi, khỏi nói nhiều nữa, đừng gọi lại.”
Ngay sau đó, điện thoại bị cúp ngang, gọi lại thì đã bị chặn.
Tôi mở trình duyệt, tìm hình ảnh hiệu trưởng rồi khắc sâu vào trong đầu.