Chương 5 - Những Bí Ẩn Đằng Sau Vụ Quẹt Thẻ

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

6

Là tôi đẩy anh ta vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Là tôi khiến anh ta bị gọi là “ăn bám”, là kẻ vô dụng, khiến anh ta đánh mất lòng tự trọng và sự kiêu hãnh.

Là tôi hủy hoại anh ta — bằng chính tay mình.

Nên anh ta mới phản bội tôi, thậm chí có cả một đứa con trai đang học tiểu học để “trừng phạt” tôi?

Chỉ để tôi nuốt giận, chịu nhục mà yên thân?

Trình Dĩ An nói đến mức này, chẳng qua là muốn thao túng tâm lý tôi sao?

“Trình Dĩ An.”

Tôi bật cười vì tức giận.

“Những chiêu trò đó đem đi dụ trẻ con còn bị từ chối, mà anh lại đem dùng với tôi?”

“Anh thật sự quá ngây thơ rồi.”

Tôi lên xe trong vòng vây của vệ sĩ, hạ kính xuống, nhìn khuôn mặt đầy ngỡ ngàng của Trình Dĩ An.

“Không như anh mong muốn, tôi chẳng khóc lóc thảm thiết, cũng chẳng nói lời xin lỗi vì ‘biết lỗi rồi’ — thất vọng chưa?”

“Nhưng Trình Dĩ An à, trò chơi này mới chỉ bắt đầu thôi.”

“Đừng vội kết thúc sớm quá.”

Tôi kéo kính xe lên.

Vừa lúc đó, nhận được tin nhắn từ Đàm Diêm:

【Chuẩn bị xong rồi.】 【Còn em, sẵn sàng chưa?】

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Trình Dĩ An đang bị vệ sĩ của tôi ép lên xe, vừa chửi rủa vừa giãy giụa.

Tôi nhắn lại một chữ:

【Dĩ nhiên.】

Trình Dĩ An sinh ra ở vùng nông thôn hẻo lánh.

Là một trong số ít người trong làng thi đậu đại học, niềm tự hào của cả dòng họ.

Sau khi ở bên tôi, bố mẹ anh ta càng được thể mà lộng hành ở quê nhà, ỷ vào quan hệ với tôi để làm mưa làm gió.

Tôi vốn đã mắt nhắm mắt mở cho qua,Nhưng nếu đã đến lúc tính sổ,Thì tính cho đủ.

Tôi phải ném từng “cái nồi” trên lưng mình trả lại cho họ,Từng cái một.

Chỉ khi nhìn họ giãy chết, tôi mới thấy đủ.

Xe dừng lại trước cổng nhà ông thị trưởng.

Thị trưởng ra đón, nhưng Đàm Diêm bước lên trước chắn tôi lại, giọng lạnh tanh:

“Việc tôi dặn, xử lý đến đâu rồi?”

“Đều sắp xếp ổn thỏa cả rồi.”

“Giờ anh và cô Thẩm có thể bắt đầu.”

Vừa thấy thị trưởng, Trình Dĩ An lập tức nổi đóa.

“Thẩm Di!”

“Em phát điên cái gì vậy hả?!”

“Chuyện của hai ta, em lôi lên tận đây để làm gì?!”

“Thẩm Di!”

“Anh nói em đừng làm loạn nữa!”

Tôi vừa quay đầu lại — chưa cần mở miệng, chỉ một ánh mắt.

Vệ sĩ lập tức bịt miệng Trình Dĩ An.

Tôi nhìn anh ta và Lâm Thư Tử giống như hai con sâu lúc nhúc bị ném vào xe, rồi cùng tiến vào làng.

Vừa đến đầu thôn, người nhà họ Trình thấy cháu trai cưng bị vứt xuống đất thì lập tức lăn ra ăn vạ.

“Trời ơi là trời!”

“Giang hồ vào làng bắt nạt dân quê rồi!”

“Bà con đến mà coi nè Nhà tui cưới phải một con ác bá rồi!”

“Nó muốn giết cả nhà tui luôn rồi!”

Nhưng cái nhà họ Trình vốn chẳng tốt lành gì.

Cả làng có mấy ai bênh nổi.

Trình Dĩ An vùng vẫy thoát khỏi vệ sĩ,Lăn lộn khóc lóc như đứa con nít, rồi quay sang tôi gào lên:

“Thẩm Di!”

“Em điên rồi à?!”

Tôi chưa kịp đáp,Thì ông thị trưởng đã nhanh hơn tôi một bước —

Bốp!

Một cái tát như trời giáng giáng thẳng vào mặt Trình Dĩ An.

“Anh nghĩ anh là ai mà dám nói chuyện với cô Thẩm như vậy?!”

Thị trưởng lên tiếng.

Ngay cả đám người nhà họ Trình đang gào khóc om sòm cũng im bặt, chết lặng nhìn ông cầm loa phát từng chữ rõ ràng.

“Trong thôn chúng ta có quy định ghi rõ: chỉ cần là hậu duệ họ Trình thì đều được vào từ đường.”

“Nhưng nếu huyết thống nhà họ Trình có ai gian dối, thì cả nhà đó sẽ bị xóa khỏi gia phả.”

“Tôi tin là mọi người không có ý kiến gì chứ?”

Không ít người vẫn chưa hiểu có chuyện gì, liền xôn xao hỏi:

“Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

“Sao lại động tới cả gia phả?”

“Lớn chuyện vậy luôn à?”

Có người còn mỉa mai:

“Không lẽ lại có ông nào chịu làm ‘cái sừng’, nuôi con người khác mà không biết chăng?”

Trình Dĩ An chỉ tay vào tôi, mắng to:

“Thẩm Di! Tôi không ngờ cô độc ác đến vậy!”

“Cô lại còn muốn vu oan cho tôi với Thư Tử à?!”

Nhưng vừa nói dứt câu, đã bị thị trưởng liếc mắt một cái,

Rồi chủ nhiệm ủy ban tát cho hai cái nảy lửa, khiến anh ta câm lặng, chỉ biết ôm mặt trừng mắt nhìn tôi căm hận.

“Tôi có độc ác hay không…”

Tôi bình tĩnh đáp.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)