Chương 6 - Những Bát Chè Bí Ẩn

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Ánh mắt bà lướt qua mặt tôi, rồi dừng ở bàn tay đang nắm chặt túi quần của tôi.

Bà như nhìn thấu tất cả.

Bà chậm rãi bước đến, từng bước như đạp lên nhịp tim tôi.

Bà đứng trước mặt tôi, đưa bàn tay gầy gò, nhăn nheo lên vai tôi, vỗ nhè nhẹ.

Giọng bà nhẹ như tơ, nhưng lạnh lẽo và nhầy nhụa như da rắn:

“Tiểu Ôn à, dạo này thời tiết thất thường, phải uống thêm canh bổ, dưỡng cơ thể.”

“Những thứ dì làm cho con, không được bỏ phí đâu.”

Bà ngừng lại, mắt nhìn thẳng vào mắt tôi, từng chữ từng chữ rít ra:

“Có những thứ, một khi đã bén rễ thì… khó mà dọn sạch lắm.”

“Thứ dì nuôi, tính nó không dễ chịu, nhưng đặc biệt… rất biết cách lớn đấy.”

Khoảnh khắc đó, tôi như con ếch bị rắn độc nhìn chằm chằm, toàn thân tê liệt, không cử động được.

Đây không còn là ám chỉ.

Đây là lời đe dọa trần trụi.

Bà biết.

Bà biết tất cả!

Bà biết tôi đổ bỏ “chè”, biết tôi phát hiện bí mật dưới ống nước, thậm chí có thể biết tôi vừa lục rác của bà.

Tôi cảm giác mình bị một tấm lưới vô hình siết chặt, không còn đường thoát.

Sinh mạng tôi, đã như ngàn cân treo sợi tóc.

Câu nói của dì Triệu: “Thứ tôi nuôi, đặc biệt rất biết cách lớn đấy” như một câu thần chú, lặp đi lặp lại trong đầu tôi không dứt.

Tôi lao về nhà như chạy trốn, khóa chặt cửa, lưng áp lên cánh cửa lạnh ngắt, thở dốc từng hơi.

Nỗi sợ, chưa từng có nỗi sợ nào như thế, như nước biển băng giá nhấn chìm tôi hoàn toàn.

Bà đã lật bài.

Một cách dịu dàng nhất, nhưng cũng tàn nhẫn nhất.

Tôi không còn là kẻ có thể tự lừa mình là “nạn nhân vô tội” nữa.

Tôi đã trở thành con mồi được kẻ săn đích danh đánh dấu.

Tinh thần tôi vỡ vụn.

Tôi bắt đầu xuất hiện ảo giác: luôn có cảm giác trong ống nước vang lên tiếng “sột soạt” như thứ đó đang lan ra, đang sinh trưởng.

Trong tường, như có vật gì dính nhầy đang ngọ nguậy, phát ra tiếng “ụt ịch” quái dị.

Tôi không dám tắt đèn ngủ.

Chỉ cần nhắm mắt, trước mắt lại hiện ra khối vật thể xám trắng, đang bò ra từ miệng cống, bò lên giường, nuốt dần cơ thể tôi.

Tôi mất ngủ triền miên, người gầy rộc, ánh mắt tràn ngập hoảng loạn và mệt mỏi.

Ngôi nhà mà tôi từng tự hào, đã biến thành nhà tù và pháp trường của chính tôi.

Rồi chuyện đáng sợ hơn xảy ra.

Hôm đó vì mất ngủ, tinh thần mơ hồ, tôi về nhà sớm.

Khoảnh khắc mở cửa, tôi biết có điều gì đó không ổn.

Trong không khí, ngoài mùi tanh ngọt quen thuộc, còn có thêm một mùi lạ, không thuộc về tôi.

Tôi lao vào phòng khách, nhìn quanh.

Mọi thứ như không thay đổi.

Nhưng, cái cốc tôi hay dùng bị chuyển từ bên trái sang bên phải bàn.

Cuốn sách tôi đang đọc dấu trang bị kẹp sang mấy trang sau.

Đáng sợ nhất, vòi nước trong nhà vệ sinh bị vặn chặt cứng, khác hẳn thói quen của tôi.

Có người đã vào nhà!

Trong lúc tôi vắng, có người, không nghi ngờ gì, chính là Triệu Ngọc Lan, đã xâm nhập không gian riêng tư của tôi.

Bà ta như nữ hoàng kiểm tra lãnh địa, tùy tiện chạm vào đồ của tôi, để lại dấu vết mình đã tới.

Đây là một lời cảnh cáo không tiếng, một kiểu xâm phạm tận cùng.

Tôi cảm giác từng tấc da, từng dây thần kinh như bị bàn tay vô hình sờ qua để lại cảm giác nhớp nháp ghê tởm.

Tôi sắp phát điên.

Tôi chạy xuống dưới, mua mấy chiếc camera siêu nhỏ giấu kín.

Tôi lắp chúng ở góc đối diện cửa chính, bếp và ban công, tôi phải quay được bằng chứng bà ta xâm nhập!

Tôi phải khiến bà ta không thể chối cãi!

Làm xong, tôi mới tạm thở được.

Nhưng sáng hôm sau, khi mở điện thoại xem lại ghi hình, tôi thấy cảnh khiến mình sụp đổ hoàn toàn.

Từ 3 giờ sáng, tất cả camera đều biến thành màn hình đen.

Chúng bị ai đó cố ý che lại.

Trong một camera hướng vào bếp, trước khi bị che, có khung hình cuối cùng: một bàn tay nhăn nheo đang cầm thứ gì đó, từ từ che ống kính.

Thứ đó, tôi nhận ra ngay, chính là chiếc bát sứ trắng in hoa mẫu đơn đỏ mà dì Triệu dùng để mang “chè tuyết nhĩ” cho tôi!

Trong bát còn vương lại ít chất nhầy trong suốt.

Bà không chỉ xâm nhập, bà còn tìm ra hết camera tôi lắp.

Bà dùng chính cách này để chế nhạo sự phản kháng yếu ớt của tôi!

Cả người tôi lạnh toát, điện thoại suýt rơi khỏi tay run run.

Đúng lúc tinh thần tôi sắp sụp đổ, điện thoại “ting” một tiếng.

Một tin nhắn nặc danh, không số, chỉ có vài chữ như mũi băng đâm thẳng tim tôi:

“Thứ cháu không uống được, rồi cũng sẽ quay về thôi.”

“Cháu tưởng đổ đi là xong sao?”

“Tiểu Ôn, dì buồn lắm đấy.”

ẦM,

Thế giới tôi trong khoảnh khắc ấy, sụp đổ hoàn toàn.

Tuyệt vọng.

Tuyệt vọng vô biên.

Bà đã hoàn toàn xé bỏ lớp vỏ bọc, dùng cách trực diện nhất nói với tôi:

Mọi thứ của con ở trong tay ta.

Sự phản kháng, sự giãy giụa của con, trong mắt ta, chỉ là trò hề.

Tôi đã rơi vào một cái bẫy được thiết kế riêng cho mình, mang tên “Quan tâm”.

Tôi không thể tiếp tục ngồi chờ chết.

Nỗi sợ hãi lên đến cực điểm lại sinh ra một loại dũng khí tuyệt vọng.

Thà liều một phen còn hơn bị tra tấn tới khi tinh thần sụp đổ.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)