Chương 2 - Nhiệm Vụ Gọi Người Ghét Nhất

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

2

“…đang nghỉ ngơi? Em nghe nói hôm qua Cố tổng vừa từ châu Âu bay về sau khi hoàn tất một vụ sáp nhập, chưa kịp đổi giờ, chắc mệt lắm.”

Ồ?

Cô biết rõ nhỉ?

Thông tin cập nhật nhanh ghê.

Tôi nhếch môi, không đáp.

Bình luận quả nhiên lập tức bắt sóng và thêu dệt:

【Ô hô! Thông tin khủng! Lâm Vi biết lịch trình Cố tổng! Còn biết anh mệt!】

【Hiểu rồi! Vừa về nước, Lâm Vi đã “tới thăm” đúng không?!】

【Aaaa cặp này đẹp quá! Tổng tài băng sơn x tiểu hoa ngọt ngào!】

【Tô Vãn biết xấu hổ không? Trước mặt “bạn gái tin đồn” mà gọi điện quấy rối? Còn đặt ghi chú mờ ám nữa! Muốn bám quá hóa điên rồi à?】

【Con mưu mô biến khỏi showbiz đi!】

Ngay khi cuộc gọi sắp tự động ngắt, điện thoại kết nối.

“Alô?”

Một giọng nam trầm thấp, khàn khàn, mang theo tiếng mũi nặng và hơi thở ngái ngủ rõ rệt vang lên qua micro, truyền rõ ràng đến từng góc của trường quay, đồng thời nổ tung trong tất cả các phòng livestream.

m thanh ấy giống như vừa bị kéo thẳng ra khỏi một giấc mơ sâu nhất, mang chút khó chịu vì bị quấy rầy, đuôi câu lười nhác kéo dài, một cách khó hiểu… lại rất gợi cảm.

Cả trường quay lập tức im phăng phắc, mọi ánh mắt đều dồn hết về phía tôi… và chiếc điện thoại trong tay tôi.

Nụ cười trên mặt Lâm Vi khựng lại một thoáng, rồi nhanh chóng phủ lên một lớp ửng hồng e thẹn.

Tim tôi hẫng mất một nhịp.

Cố Bóc Lột thực sự đang ngủ à?

Còn ngủ rất say?

Thông tin của Lâm Vi… hóa ra là thật?

Không thể nào?

Khẩu vị của tên đàn ông chết tiệt này… từ bao giờ lại thảm đến vậy?

Tôi âm thầm thắp cho gu thẩm mỹ của anh ta một cây nến, đồng thời quyết định xong việc sẽ lập tức đi gọi một suất bánh kẹp trứng rán sang chảnh đầy topping để lấy lại tinh thần – hai trứng hai vỏ giòn, bắt buộc!

Đầu dây bên kia vang lên tiếng sột soạt của vải, tiếp đó là giọng Cố Diễn lộ rõ sự mất kiên nhẫn, mang theo khí thế vừa tỉnh ngủ:

“Tô tiểu thư?” Anh cố ý nhấn mạnh chữ “Tô”.

“Bây giờ là mười giờ sáng theo giờ Bắc Kinh. Mà tôi, mới ngủ được chưa tới ba tiếng. Tốt nhất cô nên có lý do đủ quan trọng để đáng cho tôi hy sinh giấc ngủ quý giá.”

Sự chán ghét trong giọng anh lộ ra không chút che giấu.

Cơ hội đến rồi!

Tôi lập tức tập trung tinh thần, diễn cảm xúc dồn dập, dùng hết kỹ năng diễn xuất đọc câu thoại đã chuẩn bị:

“Cố tổng! Cứu mạng! Anh có thể cho tôi mượn năm triệu mua cái túi không? Xem như tình nghĩa quen biết bao năm!”

Chửi tôi đi!

Nhanh chửi tôi câu “Cô bị điên à”!

Là tôi hoàn thành nhiệm vụ ngay!

Ống nghe rơi vào khoảng lặng kỳ quái.

Vài giây sau, mới vang lên tiếng cười khẽ đầy ẩn ý của Cố Diễn, qua đường truyền nghe như có chút sần sùi, len vào tai gây nhột nhột.

“Mượn năm triệu mua túi?” Anh chậm rãi lặp lại, như vừa nghe được chuyện gì thú vị lắm.

Khi tôi nín thở, nghĩ câu “Cô bị điên à” sắp thốt ra, thì anh lại dùng giọng càng lười nhác, càng đáng ăn đòn hơn, rõ ràng nói:

“Không bằng… em may hẳn ví tiền của tôi lên người?”

“…”

Trường quay lặng đi hai giây, rồi nổ tung trong tiếng cười và huýt sáo!

MC cùng các khách mời khác đều cười đến nghiêng ngả, trao nhau ánh mắt “hiểu rồi đấy”.

Phần bình luận trực tiếp cũng lập tức bị nhấn chìm bởi trận sóng “Hahahaha” và “WTF chất quá!”, “Cố tổng đỉnh quá!”.

【Thần thánh ơi, may lên người! Cố tổng chơi câu này là sao đây!】

【Tô Vãn chắc tức tím mặt haha! Đỉnh cao của việc bị ngó lơ!】

【Cố tổng: Tiền thì không, ví (kèm chủ) thì có một!】

【Chỉ mình tôi thấy đoạn này ngập tràn chemistry à? CP oan gia ngược ngọt này tôi xin cắn câu đầu tiên!】

Tôi siết chặt điện thoại, các đốt ngón tay trắng bệch.

Cố Bóc Lột! Anh không theo kịch bản gì cả!

Nhiệm vụ chưa xong, nghĩ đến việc lát nữa phải bị trói chung nguyên ngày với cái cô diễn sâu Lâm Vi, dạ dày tôi bắt đầu quặn lại.

Không được! Phải khiến anh ta nói câu đó!

Tôi liều mạng, áp giọng vào điện thoại, dùng kiểu ngang ngược phá làng phá xóm gần như ăn vạ, nói liều:

“Cố tổng, cho dù bây giờ anh cởi sạch đứng trước mặt tôi, mắt tôi cũng chỉ dán vào cái ví của anh thôi! Cơ bụng, đường cơ xiên gì đó, trong mắt tôi đều như gió thoảng mây bay! Xin lỗi, tôi không nỡ làm tổn thương lòng tự trọng của anh, nhưng tiền của anh, định mệnh là thuộc về tôi rồi!”

Không khí lại đông cứng.

Bên kia chỉ còn tiếng sột soạt của vải và nhịp thở có phần trầm hơn của Cố Diễn.

Lần này chắc chắn sẽ chửi rồi chứ?! Tôi nói đến vậy rồi!

Một giây, hai giây, ba giây…

“Hừ.”

Một tiếng cười khẽ, ngắn ngủi, chan đầy trêu chọc và một cảm xúc khó tả, vang lên rõ mồn một.

Ngay sau đó–

“Tút… tút… tút…”

Tiếng bận vang lạnh lùng, dứt khoát cắt đứt mọi liên lạc.

Trường quay lại nổ tung tiếng cười lớn hơn.

MC vừa lau nước mắt vừa cố gắng kéo lại không khí:

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)