Chương 2 - Nhật Xuất Vi Lan
3
Nghỉ ngơi đủ rồi, ta thay y phục rồi dẫn người đi tìm Tống Cẩn Du.
Lần này, ta phải lấy lại tất cả những gì đã mất.
Vẫn là nha hoàn áo xanh kia, nàng ta chính là gian tế Tống Cẩn Du cài vào bên cạnh ta, tên Thanh Trúc. Tạm thời ta chưa muốn động đến nàng ta.
“Tiểu thư, người muốn đi đâu, hay là để nô tỳ đi cùng người?”
Ta liếc mắt nhìn nàng ta một cái:
“Đi đánh nhau, ngươi theo không?”
Thanh Trúc hơi sửng sốt một chút nhưng vẫn đuổi theo.
Ta dẫn một đám người tới trước viện của Tống Cẩn Du, tỳ nữ canh cửa thấy vậy liền chạy đi thông báo. Ta cười lạnh một tiếng, một đá đá văng cửa lớn đang đóng chặt.
Hạ nhân đi theo bị dọa cho nhảy dựng lên, chắc là chưa từng thấy đích tiểu thư nào thô bạo như ta.
Tống Cẩn Du đang ngồi trong phòng cũng bị dọa không ít, vẻ mặt đầy hoảng sợ hỏi:
“Muội muội đến đây làm gì?”
“Làm gì? Đến đuổi ngươi đi chứ còn làm gì!”
Ta cười thập phần xấu xa:
“Ngươi làm Đại tiểu thư Tống gia đến nghiện rồi à? Đây là viện của mẫu thân ta, ta trở về rồi thì chính là của ta, ngươi đi chỗ khác mà ở!”
Nháy mắt đôi mắt Tống Cẩn Du đã phiếm hồng:
“Muội muội nói vậy là muốn đuổi ta đi sao?”
“Ta nói chưa rõ à?”
Ta nhìn nàng ta như nhìn một đứa ngốc.
“Ta biết muội không thích ta, nhưng khi đó ta cũng mới là hài tử còn quấn tã lót, ta không có lỗi, ta cũng là nạn nhân. Giờ muội đã trở về, ta sẽ không tranh cái gì của muội, nhưng…”
“Câm miệng!”
Ta cắt ngang lời nàng ta:
“Tống Cẩn Du, ngươi là cái loại người gì, trong phủ này ta hiểu rõ hơn ai hết. Nạn nhân? Cười chết ta mất! Bao nhiêu năm nay ngươi sống trong viện của mẫu thân ta, hưởng hết vinh hoa phú quý, cẩm y ngọc thực, sống cuộc sống vô ưu vô lo, ngươi thấy có nạn nhân nào như thế bao giờ chưa? Mẫu thân ngươi cướp đi cuộc sống của ta, nếu không có chuyện đấy bây giờ ngươi có khác gì một tỳ nữ trong viện này, thậm chí còn không bằng cả bọn họ. Mẫu thân làm thì nữ nhi phải chịu, trước mặt ta ngươi còn ra vẻ vô tội cái gì, hoặc là ngươi tự cút ra ngoài, hoặc là ta ném ngươi, ngươi tự chọn đi!”
Mỗi lời của ta đều đâm trúng tim đen nàng ta, trông nàng ta giờ đây vô cùng tủi nhục, kìm nén, vậy ta lại càng thấy sảng khoái.
“Sao muội phải nói khó nghe như vậy.”
Tống Cẩn du chưa gì nước mắt đã lăn dài xuống má, nếu là nam nhân chỉ sự đã sớm nổi lên lòng thương hoa tiếc ngọc, đáng tiếc ta lại là ác quỷ bò lên từ địa ngục.
“Muội muội không thích ta thì cứ nói thẳng là được. Nếu muội cứ muốn đuổi ta đi bằng được, chỉ sợ không dễ vậy đâu. Ở Tướng phủ này người làm chủ là phụ thân, chỉ cần phụ thân chưa lên tiếng, ta sẽ không đi đâu hết!”
Ta nhướng mày nhìn nàng ta đầy thâm ý.
“Tống Cẩn Du, tốt xấu gì ngươi cũng là khuê tú được dạy dỗ đàng hoàng, ngươi giữ lại cho mình chút thể diện đi. Hơn nữa, đừng có gọi ta là muội muội, mẫu thân chỉ có một nữ nhi là ta, bà và ngươi chẳng có quan hệ gì hết!”
“Ta phải gặp phụ thân, phụ thân nhất định sẽ không đồng ý, ngươi không thể đuổi ta ra ngoài như vậy được!”
“Sao ta không thể? Ngươi hình như đã quên ta mới là thiên kim Tướng phủ chân chính đấy!”
Tống Cẩn Du dường như đã nhận ra thật sự không có ai đến cứu mình, nàng ta hít sâu một hơi, ngẩng đầu đối mặt với ta.
“Ta phải đến gặp phụ thân!”
Ta không nói gì, thản nhiên nhìn nàng ta.
Tống Cẩn Du khẩn trương nắm chặt tay, nói:
“Ta chỉ muốn gặp mặt phụ thân một lần, xin ngươi.”
Ta nhìn nàng ta một lúc, đột nhiên nở nụ cười lương thiện nói:
“Mười cái bạt tai, ta sẽ cho ngươi gặp phụ thân.”
Tống Cẩn Du ngây người ra, khóe mắt vốn dĩ đã hồng lại càng hồng thêm, hận ý trong mắt bừng bừng như muốn tràn ra ngoài:
“Ngươi nhất định phải làm ta nhục nhã như vậy sao?”
Nhục nhã?
Mới thế này mà đã tính là nhục nhã, thì kiếp trước nàng ta lấy danh nghĩa dạy ta lễ nghi đổ nước trà nóng lên đầu ta thì gọi là cái gì?
“Ta cho ngươi cơ hội, làm hay không tùy ngươi.”
Tống Cẩn Du khẽ cắn môi, nâng tay lên chuẩn bị hạ xuống gương mặt thì bị ta ngăn lại, nhìn thoáng qua Thanh Trúc đứng cạnh.
“Ngươi qua đây.”
Thanh Trúc ngạc nhiên ngây cả người, ánh mắt cứ đảo qua đảo lại giữa ta và Tống Cẩn Du.
“Tiểu thư, nô tỳ…”
“Ngươi không đánh thì thay nàng ta chịu mười cái bạt tai đi, từ nay về sau không cần hầu hạ ta nữa.”
Hai người này tưởng ta là con ngốc, không nhìn ra Tống Cẩn Du khẽ gật đầu với Thanh Trúc hay sao.
Thanh Trúc sửng sốt một chút, đi lên trước giơ tay tát vào mặt Tống Cẩn Du.
Âm thanh “chát chát chát” truyền khắp tiểu viện, lọt vào tai thật dễ nghe.
Có thể do sợ ta nghi ngờ, Thanh Trúc cũng không hề lưu tình, lúc đánh xong trên mặt Tống Cẩn Du hiện dấu mười ngón tay rõ mồn một, thậm chí còn nhìn ra được ngón tay thon dài, rất có tính nghệ thuật.
“Đánh cũng đánh rồi, ta đã đi gặp phụ thân được chưa?”
“Từ từ đã.”
Ta ngăn Tống Cẩn Du lại, sai người đem bộ y phục đã chuẩn bị từ trước tới trước mặt nàng ta.
“Đồ trên người ngươi đang mặc có cái gì mà không phải của Tống phủ? Trâm phỉ thúy cài trên đầu còn là di vật của mẫu thân ta, nhiều như vậy mà ngươi còn dám đeo? Tháo hết xuống cho ta!”
Nhiều tiền như vậy, sao có thể để yên cho nàng ta chiếm tiện nghi được.
Tống Cẩn Du đương nhiên không phục nhưng biết hiện giờ không cãi lại ta, nàng ta hít sâu một hơi, cầm lấy y phục đi vào trong buồng.
Chờ nàng ta thay xong, ta cũng cùng nàng ta tới thư phòng phụ thân.
Trước khi rời đi ta còn đặc biệt dặn dò hạ nhân, chỉ cần là đồ Tống Cẩn Du dùng, trừ di vật của mẫu thân, có thể bán ra tiền thì bán hết đi, không bán được thì đốt sạch.
Về phần tiểu viện, đánh rửa lại hết, sau đó lau thêm một lần bằng lá ngải, tránh xui xẻo!
Tống Cẩn Du nghe được, sắc mặt liền trở nên khó coi nhưng không dám nhiều lời.
Ta không thèm để ý đến phản ứng của nàng ta, để ta xem nàng ta nói cái gì với phụ thân.
4
Tống Tướng ở thư phòng, nếu như ta đoán không nhầm, ông ta chắc chắn đã biết chuyện ta nháo ầm ĩ ở hậu viện, cũng biết Tống Cẩn Du muốn tới tìm ông ta.
Để tránh mặt hai chúng ta, cố ý phái mấy thị vệ trong phủ canh giữ ở bên ngoài thư phòng, giả bộ mình đang bộn bề công việc lắm.
Ta thản nhiên liếc mắt nhìn Tống Cẩn Du một cái:
“Xem ra ngươi đã đánh giá cao vị trí của ngươi trong lòng phụ thân rồi!”
Tống Cẩn Du khẽ cắn môi, quỳ xuống, dập đầu thật mạnh.
“Xin phụ thân hãy gặp con một lần!”
Lại thêm một cái dập đầu.
“Xin phụ thân hãy gặp con một lần!”
…
Cứ lặp đi lặp lại như thế, đã dập đầu mười cái rồi.
Tống Cẩn Du ngược lại vẫn chưa bỏ cuộc, trên trán đầm đìa máu tươi, dập đầu côm cốp, nàng ta không đau nhưng ta đã đau lòng chết đi được.
Nghe nói Tướng phủ rất giàu có, gạch lát nền trong phủ đều là ngọc thạch tốt nhất đấy, nàng ta dập đầu làm vỡ gạch của ta liệu có đền nổi không!
Tống Cẩn Du đang dập đầu đến cái thứ mười tám rốt cuộc Tống Tướng cũng đi ra.
Ông ta làm bộ làm tịch thở dài, ngữ khí nghe thật bất đắc dĩ:
“Có chuyện gì đây?”
Ta liếc thấy ông ta còn chưa cả kịp lau rỉ mắt, trông cũng đau lòng gớm.
Rốt cuộc vẫn là đích nữ sủng ái nhiều năm như vậy, nàng ta ở bên ngoài dập đầu lâu như thế mà ta ông vẫn có thể ngể ngủ được, xem ra cũng không thật sự có mấy phần tình cảm.
Tống Cẩn Du như thấy vị cứu tinh, thậm chí không cả đứng dậy, dùng cả tay chân lết qua, trên trán máu thịt lẫn lộn:
“Phụ thân, xin người, đừng đuổi nữ nhi đi!”
“Con xin thề tuyệt đối sẽ không tranh bất cứ thứ gì với tiểu thư, con biết con có tội, nhưng con thật sự không muốn rời xa người, rời xa Tống phủ, con sinh ra ở đây, sống ở đây đã mười lăm năm, con thật sự không nỡ.”
“Con không cần làm tiểu thư Tướng phủ gì hết, chỉ cần người cho phép con ở lại, con xin người, phụ thân!”
Tống Cẩn Du khóc cứ như là Tống phủ có tang.
Câu chuyện này kể cũng thật hay, ta sai người đi lấy chút điểm tâm, một bên vừa ăn vừa xem nàng ta diễn.
Tống Tướng vô cùng khó xử, liếc ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ về phía ta.
“Vi Lan, ý con thế nào?”
Ta nuốt xuống điểm tâm trong miệng:
“Phụ thân, con đã nói rồi, có thể giữ nàng ta lại nhưng trước tiên phải quỳ trên đất tự vả miệng mọt trăm cái, sau đó thay y phục tỳ nữ, phụ trách canh hương đêm ở sau hậu viện.”
Tống Tướng nhìn thoáng qua Tống Cẩn Du đang quỳ trên mặt đất, có chút không đành lòng, đang định lên tiếng, ta liền cảnh cáo:
“Phụ thân, so với mẫu thân nàng ta, con đã khoan dung lắm rồi.”
Tống Tướng không nói nữa.
Ánh mắt ta chuyển hướng sang Tống Cẩn Du:
“Muốn ở lại hay không, tất cả đều do ngươi.”
Tống Cẩn Du nhìn ta đầy cay độc, đầy oán hận cùng không cam lòng, cuối cùng vẫn phải đồng ý.
Ta biết nàng ta đang đợi, bởi vì ta cũng đợi, chúng ta đợi cùng một người.
Điểm khác nhau chính là, nàng ta chờ ca ca tốt kia về để làm chủ cho nàng ta, còn ta chờ hắn về là để thu phục!
Hạ nhân trong phủ đều có mắt nhìn, nhìn ra được ta không vừa mắt nàng ta, càng nhìn ra được tổ mẫu và phụ thân sẽ không làm chủ, Tống Cẩn Du trước giờ cũng chẳng phải chủ tử tốt lành gì. Hiện giờ nàng ta đến nông nỗi này họ tất nhiên là phải đến trả thù rồi.
Lúc Thanh Trúc chạy vào báo tin ta đang nằm trên ghế quý phi ăn nho.
“Chính nàng ta tự muốn ở lại, hậu quả tự đi mà gánh. Chẳng qua…”
Ta đổi giọng, nhìn Thanh Trúc nói đùa:
“Cho dù nàng ta đã thành ra như vậy ngươi vẫn nguyện ý trung thành làm việc cho nàng ta?”
Thanh Trúc sợ đến khuôn mặt trắng bệch, lập tức quỳ xuống:
“Thanh Trúc không dám.”
“Ngươi dám hay không ta cũng chẳng quan tâm.”
Ta đứng dậy, đi đến trước mặt, vỗ bả vai nàng ta rồi nói:
“Hôm nay thời tiết không tệ, kêu thêm mấy thị vệ trong phủ theo ta ra ngoài một chút.”
5
Ta dẫn Thanh Trúc tới con phố náo nhiệt nhất kinh thành, đây là của hồi môn của mẫu thân ta, có nghĩa là giờ tất cả cửa tiệm trên con phố này đều thuộc về ta!
Ta đến từng cửa tiệm một, con dấu đại diện cho thân phận của ta, đại đa số bọn họ đều cung kính nghe theo, nhưng cũng có ngoại lệ.
Thanh trúc cẩn thận hỏi:
“Tiểu thư, nô tỳ cảm giác như người đang tìm ai đó thì phải?”
“Ngươi đúng là thông minh.”
Ta nhìn nam nhân đang nằm trên ghế trước cửa tửu lâu tận hưởng không khí mát mẻ kia, híp mắt lại.
Cuối cùng cũng tìm được rồi. Nếu ta nhớ không nhầm thì người này chính là thuộc hạ thân cận của Tống Cẩn Du, gọi là Chu Nhị, kiếp trước những người hãm hiếp ta trong miếu thổ địa chính là hắn tìm đến.
Trong số các cửa tiệm mẫu thân ta đứng tên, tửu lâu này là làm ăn có lời nhất. Tống Cẩn Du ngu xuẩn kia lại giao cho một tên tham lam vô sỉ quản lý, hàng năm hắn đút túi không ít bạc, còn tự hào nói nước phù sa không chảy ruộng ngoài.
Ta dẫn người đi vào, lấy ra ấn tín trực tiếp đòi kiểm tra sổ sách.
Tiểu tử kia cũng khá khéo, vội ra ngoài gọi Chu Nhị vào.
Y phục gấm bó chặt lấy thân hình hắn ta, mới đi được vài bước đã đổ đầy mồ hôi.
“Ngươi là ai? Đây là tửu lâu của thiên kim Tướng phủ, ngươi là cái gì mà đòi ta cho kiểm tra sổ sách!”
Tên ngu xuẩn này nói oang oang khắp tửu lâu, còn dám uy hiếp nói với Tướng phủ tống ta vào đại lao.
Ta liếc mắt ra hiệu thị vệ liền đá hắn một cái.
“Ngươi mù à? Vị này chính là thiên kim Tướng phủ duy nhất của chúng ta, thiên kim giả giờ còn đang ở sau hậu viện canh hương đêm kia kìa!”
Chu Nhị bối rối, với cái đầu óc của hắn khéo còn chưa hiểu được chuyện gì đang xẩy ra.
Ta cũng chẳng muốn nhiều lời với hắn, xem sổ sách một cách kỹ lưỡng, tức đến bật cười!
Tửu lâu mỗi tháng lợi nhuận cao nhất là ba nghìn lượng, nhưng chỉ có hai trăm lượng được nộp về cho Tướng phủ.
Tống Cẩn Du rốt cuộc là ngu xuẩn đến mức nào mà không phát hiện ra!
Hiện giờ đây là địa bàn của ta, đương nhiên không thể chứa chấp cái loại sâu mọt này thêm một khắc nào nữa.
“Đánh gãy chân hắn, đưa hắn cùng với sổ sách này đến doãn phủ!”
Chu Nhị chưa kịp xin tha mạng đã bị bịt miệng lại.
Ở bên có người nhắc nhở:
“Tiểu thư, như này là lạm dụng tư hình, nếu truyền ra ngoài chỉ sợ tổn hại thanh danh của ngài.”
Ta cười lạnh một tiếng:
“Ta chính là muốn chuyện này truyền ra ngoài, thanh danh là cái thá gì? Có ăn được không? Ta muốn cho tất cả mọi người biết, tham ô sẽ có kết cục gì! Nếu không phục, các ngươi có thể đi tìm phụ thân ta!”
Tất cả trong nháy mắt đều im bặt.
Ta cử một vị lão nhân từng theo hầu mẫu thân làm chưởng quầy, ta nói cứ mạnh dạn mà làm, chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốt của ta thì ta rất dễ nói chuyện.
Lão chưởng quầy run rẩy tuân lệnh, sau khi ta trả thêm ít tiền, nói chuyện cũng lưu loát hơn hẳn.
Ta hài lòng dẫn người đi, mua thêm không ít thứ rồi mới hồi phủ.
Về phần Chu Nhị kia, ta đã sớm cho người ghi ra tội trạng của hắn nội cho doãn phủ, ức hiếp dân nữ, cưỡng đoạt ruộng đất, vv ghi sổ còn không hết.
Nếu không có thân phận của Tống Cẩn Du bảo hộ, hắn chẳng khác nào một con cá ch.ế t.
Đương nhiên, ta sẽ tốt bụng kể cho Tống Cẩn Du biết chuyện này.
Người được ta sai đi truyền tin cho nàng ta trở về nói Tổng Cẩn Du nổi giận đùng đùng, lao vào đánh nhau với người đang chế nhạo nàng ta.
Hiện giờ không ai bảo vệ nàng ta, tỳ nữ kia còn trực tiếp cầm cả bát hương đổ lên người nàng ta, hai người đánh nhau kịch liệt lắm!
Ta cười đến không mở được mắt, sai người thưởng tỳ nữ kia năm lượng bạc.
Tin này vừa truyền ra, tất cả bắt đầu tận lực ức hiếp Tống Cẩn Du, tìm mọi cách gây rắc rối cho nàng ta.
Có tiền có thể sai ma khiến quỷ, quả không sai.
Tống Cẩn Du sống không tốt, ta thật vui vẻ.
Trừ lúc ăn uống, dạo phố, đi ngủ, ta đều đến nói chuyện với lão phu nhân.
Lão phu nhân là người đặc biệt, ta kể cho bà tình cảnh bi thảm của mình trước đây, bà nghe cũng đau lòng cho ta, ta kể bà nghe vài việc thú vị ở dân gian bà cũng cười thật vui vẻ.
Một ngày kia, ta đang bồi lão phu nhân chơi cờ, một tỳ nữ gấp gáp chạy vào:
“Lão phu nhân, tiểu thư, không xong rồi, Đại thiếu gia đã trở về, đang cầm kiếm đi vào trong viện!”
6
Sắc mặt lão phu nhân đại biến, ta chau mày lại. Ta biết Tống Hoài Trạch thương Tống Cẩn Du nhất, kiếp trước vì Tống Cẩn Du hắn đã không ít lần đánh ta, nhưng không ngờ đến chuyện vác kiếm vào viện của lão phu nhân hắn cũng dám làm!
Hắn bị điên rồi!
“Đỡ ta ra ngoài, bà già ta đây muốn nhìn xem nghịch tử này có thể làm được cái gì!”
Ta đỡ lão phu nhân đi ra khỏi phòng vừa lúc Tống Hoài Trạch đi vào.
Hắn mặt đầy tức giận, chĩa kiếm thẳng vào mặt ta:
“Ngươi chính là tiện nhân đã hại Cẩn Du?”
“Làm càn!”
Lão phu nhân kéo ta ra phía sau bà:
“Trước mặt ta mà cũng dám lớn mật như thế, tự tiện xông vào, vu khống muội muội, lễ nghi ngươi học bao năm nay đều vào bụng chó hết rồi à!”
Tống Hoài Trạch dừng lại một chút, nhưng vẫn cố chấp không buông kiếm:
“Tổ mẫu, chẳng qua chỉ là một kẻ ăn xin trên đường tùy tiện nói vài câu tổ mẫu đã tin nàng ta sao? Cẩn Du sống cùng chúng ta mười lăm năm, người luôn đối xử không mặn không nhạt với muội ấy, nhưng cũng không thể làm nhục muội ấy như vậy!”
“Ngươi đang trách ta?”
Lão phu nhân ánh mắt lạnh lùng không nói tiếp.
Dường như lúc này Tống Hoài Trạch mới thấy sợ, buông kiếm:
“Tổ mẫu, Hoài Trạch không dám!”
“Ta thấy ngươi thật sự dám đấy, ngay cả phụ thân ngươi cũng không dám nói chuyện với ta như vậy, nghịch tử như ngươi còn dám chĩa kiếm vào mặt ta chất vấn. Chỉ vì một Tống Cẩn Du, lễ nghi hiếu đạo đều ném ra khỏi đầu!”
“Là tôn nhi quá xúc động, xin tổ mẫu thứ tội.”
Tống Hoài Trạch biện minh nói:
“Tổ mẫu, người chưa thấy dáng vẻ của Cẩn Du, hai bàn tay sưng tấy phồng rộp, cả người cũng gầy đi một vòng, muội ấy dù sao cũng là cô nương được cưng chiều mà lớn lên, sao có thể đến đó trồng trọt?”
Ta cảm thấy buồn cười:
“Nếu nàng ta không chiếm lấy thân phận của ta, e rằng nàng ta phải trồng trọt mười lăm năm nay rồi.”
Tống Hoài Trạch nhìn ta, trong mắt toàn là chán ghét.
“Cẩn Du lúc đó cũng mới là đứa trẻ còn nằm trong tã, việc làm của mẫu thân làm sao muội ấy biết được, muội ấy có lỗi gì? Thật ra ngươi mới là người tâm địa độc ác, chưa kể gi.ế.t mẫu thân muội ấy giờ còn muốn làm nhục muội ấy, phụ thân, tổ mẫu bị ngươi lừa gạt nhưng ta thì không!”
Tổ mẫu hít sâu một hơi:
“Ngươi là đang nói ta và phụ thân ngươi đều là kẻ hồ đồ đúng không!”
“Tổ mẫu, tôn nhi không có ý đó!”
Ta vỗ nhẹ tay tổ mẫu trấn an, đối diện với Tống Hoài Trạch nói:
“Ta gi.ế.t mẫu thân nàng ta thì sao? Lão tiện nhân kia không đáng bị gi.ế.t sao? Tống Cẩn Du mới chịu khổ có mấy ngày ngươi đã đau lòng, ngươi có biết ba năm nay ta phải ăn xin ở trên đường không, không xin được tiền sẽ bị đánh đập, nhiều năm như vậy vết sẹo trên người không thể nào chữa khỏi. Những tháng trời đông giá rét không có áo bông ấm chỉ có thể lấy cỏ đắp lên người. Ta chưa từng được ăn một bữa no, củ khoai lang lão tiện nhân kia ném cho, ta còn coi nó là sơn hào hải vị. Nếu ta không gi.ế.t bà ta trước, ta đã bị bà ta bán cho kỹ viện tiếp khách rồi!”
“Tống Hoài Trạch, mười lăm năm qua ta sống như vậy, mà dưới tay bà ta còn có hơn hai mươi đứa nhỏ giống như ta, có đứa bị bắt cóc, có đứa là cướp về, ngươi cao cao tại thượng như vậy làm sao hiểu được chúng ta phải trải qua những ngày đó như thế nào. Ta gi.ế.t một hung thủ gi.ế.t người mà thôi, có gì quá đáng!”
Mắt tổ mẫu có chút hồng, những việc này ta chưa từng kể với bà.
Bà biết ta khổ, nhưng không biết ta khổ thế nào.
Tống Hoài Trạch bị phản bác, mặt đỏ bừng:
“Việc đó… Việc đó không liên quan đến chuyện của Cẩn Du!”
“Lớn đến vậy rồi mà vẫn khờ khạo như ngươi, cũng thật là hiếm thấy!”
Ta nói đều là chế nhạo:
“Trước đây vài ngày ta có đến cửa tiệm của mẫu thân để kiểm tra sổ sách, phát hiện Chu Nhị tham ô, mỗi tháng hắn đút túi những hơn một ngàn lượng bạc. Tống Cẩn Du không những không phát hiện, thậm chí găp chuyện không may còn giúp hắn. Mà người này, là đệ đệ ruột của mẫu thân nàng ta, cũng chính là cữu cữu của Tống Cẩn Du, giờ ngươi còn cảm thấy nàng ta không biết gì nữa không?”
Tống Hoài Trạch không nói nên lời, lẩm bẩm:
“Không thể nào, từ nhỏ Cẩn Du đã rất ngoan ngoãn, muội ấy không thể mưu mô như vậy được.”
“Biết mặt không biết lòng, Tống Hoài Trạch, đừng để người ta coi là kẻ ngốc.”
Mặc dù hắn vốn là kẻ ngốc.
Tống Hoài Trạch lắc đầu, ánh mắt kiên định:
“Ta không tin bất cứ điều gì ngươi nói hết. Ngươi muốn hãm hại Cẩn Du nên mới bịa ra những chuyện này, ngươi mới là người mưu mô đáng sợ nhất!”
Tổ mẫu nghe không nổi nữa, cầm gậy đánh cho hắn một cái, tức đến phút run:
“Ngươi bị nữ nhân kia cho uống canh mê hồn có phải không? Đây là muội muột ruột của ngươi, nó chịu bao nhiêu cực khổ mới trở về được, ngươi nói với nó như vậy đúng là đồ không có lương tâm!”
Tống Hoài Trạch cắn răng chịu đựng, nhất quyết không chịu nhận lỗi.
Tổ mẫu chỉ vào mặt Tống Hoài Trạch:
“Cút về viện của ngươi đi! Sau này không cần phải đến thỉnh an, nghĩ không hiểu thì vĩnh viễn không cần đến nữa!”
Tống Hoài Trạch cúi đầu với tổ mẫu, quay người rời đi.
Lão phu nhân nhìn bóng lưng hắn, ho khan:
“Ta vốn dĩ không thích Tống Cẩn Du từ nhỏ, nhưng ta đã làm tổn thương Hoài Trạch. Trước đây nó vì Tống Cẩn Du mà xa cách với ta, hiện giờ xem ra càng tệ hơn.”
Ta vỗ lưng giúp tổ mẫu.
“Tổ mẫu đừng tức giận, sức khỏe của người mới là quan trọng nhất.”
Lão phu nhân kéo tay ta, dường như sắp khóc:
“Con, đứa nhỏ này, hóa ra phải chịu nhiều cực khổ như vậy, trở về rồi một câu cũng không kể.’
“Đều là chuyện đã qua, kể lại cũng không có ý nghĩa gì, sau này sống vui vẻ là được rồi ạ.”
Lão phu nhân liền gật đầu:
“Lúc nãy con nói, mẫu thân Tống Cẩn Du là kẻ bắt cóc?”
Ta gật đầu:
“Người yên tâm, trước kia lúc phụ thân đến đã báo cho quan địa phương, yêu cầu họ tra kỹ càng rồi. Những người bị bắt cóc cũng đã được sắp xếp chỗ ở mới rồi, người đừng lo.”
Lão phu nhân thở dài một hơi:
“Những năm này con đã chịu khổ rồi.”
Ta nhu thận cười cười.
Tống Tướng rốt cuộc biết được chuyện Tống Hoài Trạch cầm kiếm vào viện tổ mẫu, ông ta gọi hắn vào thư phòng mắng cho một trận, phạt hắn quỳ ở cửa viện tổ mẫu sáu canh giờ.
Nghe nói sau đó không đứng dậy nổi phải có người dìu về, đầu gối bị chảy máu đầm đìa, nhìn qua có chút dọa người.
Nhưng những việc này chẳng liên quan gì đến ta, việc kinh doanh cửa tiệm của mẫu thân mới là trọng điểm.
Nghỉ ngơi đủ rồi, ta thay y phục rồi dẫn người đi tìm Tống Cẩn Du.
Lần này, ta phải lấy lại tất cả những gì đã mất.
Vẫn là nha hoàn áo xanh kia, nàng ta chính là gian tế Tống Cẩn Du cài vào bên cạnh ta, tên Thanh Trúc. Tạm thời ta chưa muốn động đến nàng ta.
“Tiểu thư, người muốn đi đâu, hay là để nô tỳ đi cùng người?”
Ta liếc mắt nhìn nàng ta một cái:
“Đi đánh nhau, ngươi theo không?”
Thanh Trúc hơi sửng sốt một chút nhưng vẫn đuổi theo.
Ta dẫn một đám người tới trước viện của Tống Cẩn Du, tỳ nữ canh cửa thấy vậy liền chạy đi thông báo. Ta cười lạnh một tiếng, một đá đá văng cửa lớn đang đóng chặt.
Hạ nhân đi theo bị dọa cho nhảy dựng lên, chắc là chưa từng thấy đích tiểu thư nào thô bạo như ta.
Tống Cẩn Du đang ngồi trong phòng cũng bị dọa không ít, vẻ mặt đầy hoảng sợ hỏi:
“Muội muội đến đây làm gì?”
“Làm gì? Đến đuổi ngươi đi chứ còn làm gì!”
Ta cười thập phần xấu xa:
“Ngươi làm Đại tiểu thư Tống gia đến nghiện rồi à? Đây là viện của mẫu thân ta, ta trở về rồi thì chính là của ta, ngươi đi chỗ khác mà ở!”
Nháy mắt đôi mắt Tống Cẩn Du đã phiếm hồng:
“Muội muội nói vậy là muốn đuổi ta đi sao?”
“Ta nói chưa rõ à?”
Ta nhìn nàng ta như nhìn một đứa ngốc.
“Ta biết muội không thích ta, nhưng khi đó ta cũng mới là hài tử còn quấn tã lót, ta không có lỗi, ta cũng là nạn nhân. Giờ muội đã trở về, ta sẽ không tranh cái gì của muội, nhưng…”
“Câm miệng!”
Ta cắt ngang lời nàng ta:
“Tống Cẩn Du, ngươi là cái loại người gì, trong phủ này ta hiểu rõ hơn ai hết. Nạn nhân? Cười chết ta mất! Bao nhiêu năm nay ngươi sống trong viện của mẫu thân ta, hưởng hết vinh hoa phú quý, cẩm y ngọc thực, sống cuộc sống vô ưu vô lo, ngươi thấy có nạn nhân nào như thế bao giờ chưa? Mẫu thân ngươi cướp đi cuộc sống của ta, nếu không có chuyện đấy bây giờ ngươi có khác gì một tỳ nữ trong viện này, thậm chí còn không bằng cả bọn họ. Mẫu thân làm thì nữ nhi phải chịu, trước mặt ta ngươi còn ra vẻ vô tội cái gì, hoặc là ngươi tự cút ra ngoài, hoặc là ta ném ngươi, ngươi tự chọn đi!”
Mỗi lời của ta đều đâm trúng tim đen nàng ta, trông nàng ta giờ đây vô cùng tủi nhục, kìm nén, vậy ta lại càng thấy sảng khoái.
“Sao muội phải nói khó nghe như vậy.”
Tống Cẩn du chưa gì nước mắt đã lăn dài xuống má, nếu là nam nhân chỉ sự đã sớm nổi lên lòng thương hoa tiếc ngọc, đáng tiếc ta lại là ác quỷ bò lên từ địa ngục.
“Muội muội không thích ta thì cứ nói thẳng là được. Nếu muội cứ muốn đuổi ta đi bằng được, chỉ sợ không dễ vậy đâu. Ở Tướng phủ này người làm chủ là phụ thân, chỉ cần phụ thân chưa lên tiếng, ta sẽ không đi đâu hết!”
Ta nhướng mày nhìn nàng ta đầy thâm ý.
“Tống Cẩn Du, tốt xấu gì ngươi cũng là khuê tú được dạy dỗ đàng hoàng, ngươi giữ lại cho mình chút thể diện đi. Hơn nữa, đừng có gọi ta là muội muội, mẫu thân chỉ có một nữ nhi là ta, bà và ngươi chẳng có quan hệ gì hết!”
“Ta phải gặp phụ thân, phụ thân nhất định sẽ không đồng ý, ngươi không thể đuổi ta ra ngoài như vậy được!”
“Sao ta không thể? Ngươi hình như đã quên ta mới là thiên kim Tướng phủ chân chính đấy!”
Tống Cẩn Du dường như đã nhận ra thật sự không có ai đến cứu mình, nàng ta hít sâu một hơi, ngẩng đầu đối mặt với ta.
“Ta phải đến gặp phụ thân!”
Ta không nói gì, thản nhiên nhìn nàng ta.
Tống Cẩn Du khẩn trương nắm chặt tay, nói:
“Ta chỉ muốn gặp mặt phụ thân một lần, xin ngươi.”
Ta nhìn nàng ta một lúc, đột nhiên nở nụ cười lương thiện nói:
“Mười cái bạt tai, ta sẽ cho ngươi gặp phụ thân.”
Tống Cẩn Du ngây người ra, khóe mắt vốn dĩ đã hồng lại càng hồng thêm, hận ý trong mắt bừng bừng như muốn tràn ra ngoài:
“Ngươi nhất định phải làm ta nhục nhã như vậy sao?”
Nhục nhã?
Mới thế này mà đã tính là nhục nhã, thì kiếp trước nàng ta lấy danh nghĩa dạy ta lễ nghi đổ nước trà nóng lên đầu ta thì gọi là cái gì?
“Ta cho ngươi cơ hội, làm hay không tùy ngươi.”
Tống Cẩn Du khẽ cắn môi, nâng tay lên chuẩn bị hạ xuống gương mặt thì bị ta ngăn lại, nhìn thoáng qua Thanh Trúc đứng cạnh.
“Ngươi qua đây.”
Thanh Trúc ngạc nhiên ngây cả người, ánh mắt cứ đảo qua đảo lại giữa ta và Tống Cẩn Du.
“Tiểu thư, nô tỳ…”
“Ngươi không đánh thì thay nàng ta chịu mười cái bạt tai đi, từ nay về sau không cần hầu hạ ta nữa.”
Hai người này tưởng ta là con ngốc, không nhìn ra Tống Cẩn Du khẽ gật đầu với Thanh Trúc hay sao.
Thanh Trúc sửng sốt một chút, đi lên trước giơ tay tát vào mặt Tống Cẩn Du.
Âm thanh “chát chát chát” truyền khắp tiểu viện, lọt vào tai thật dễ nghe.
Có thể do sợ ta nghi ngờ, Thanh Trúc cũng không hề lưu tình, lúc đánh xong trên mặt Tống Cẩn Du hiện dấu mười ngón tay rõ mồn một, thậm chí còn nhìn ra được ngón tay thon dài, rất có tính nghệ thuật.
“Đánh cũng đánh rồi, ta đã đi gặp phụ thân được chưa?”
“Từ từ đã.”
Ta ngăn Tống Cẩn Du lại, sai người đem bộ y phục đã chuẩn bị từ trước tới trước mặt nàng ta.
“Đồ trên người ngươi đang mặc có cái gì mà không phải của Tống phủ? Trâm phỉ thúy cài trên đầu còn là di vật của mẫu thân ta, nhiều như vậy mà ngươi còn dám đeo? Tháo hết xuống cho ta!”
Nhiều tiền như vậy, sao có thể để yên cho nàng ta chiếm tiện nghi được.
Tống Cẩn Du đương nhiên không phục nhưng biết hiện giờ không cãi lại ta, nàng ta hít sâu một hơi, cầm lấy y phục đi vào trong buồng.
Chờ nàng ta thay xong, ta cũng cùng nàng ta tới thư phòng phụ thân.
Trước khi rời đi ta còn đặc biệt dặn dò hạ nhân, chỉ cần là đồ Tống Cẩn Du dùng, trừ di vật của mẫu thân, có thể bán ra tiền thì bán hết đi, không bán được thì đốt sạch.
Về phần tiểu viện, đánh rửa lại hết, sau đó lau thêm một lần bằng lá ngải, tránh xui xẻo!
Tống Cẩn Du nghe được, sắc mặt liền trở nên khó coi nhưng không dám nhiều lời.
Ta không thèm để ý đến phản ứng của nàng ta, để ta xem nàng ta nói cái gì với phụ thân.
4
Tống Tướng ở thư phòng, nếu như ta đoán không nhầm, ông ta chắc chắn đã biết chuyện ta nháo ầm ĩ ở hậu viện, cũng biết Tống Cẩn Du muốn tới tìm ông ta.
Để tránh mặt hai chúng ta, cố ý phái mấy thị vệ trong phủ canh giữ ở bên ngoài thư phòng, giả bộ mình đang bộn bề công việc lắm.
Ta thản nhiên liếc mắt nhìn Tống Cẩn Du một cái:
“Xem ra ngươi đã đánh giá cao vị trí của ngươi trong lòng phụ thân rồi!”
Tống Cẩn Du khẽ cắn môi, quỳ xuống, dập đầu thật mạnh.
“Xin phụ thân hãy gặp con một lần!”
Lại thêm một cái dập đầu.
“Xin phụ thân hãy gặp con một lần!”
…
Cứ lặp đi lặp lại như thế, đã dập đầu mười cái rồi.
Tống Cẩn Du ngược lại vẫn chưa bỏ cuộc, trên trán đầm đìa máu tươi, dập đầu côm cốp, nàng ta không đau nhưng ta đã đau lòng chết đi được.
Nghe nói Tướng phủ rất giàu có, gạch lát nền trong phủ đều là ngọc thạch tốt nhất đấy, nàng ta dập đầu làm vỡ gạch của ta liệu có đền nổi không!
Tống Cẩn Du đang dập đầu đến cái thứ mười tám rốt cuộc Tống Tướng cũng đi ra.
Ông ta làm bộ làm tịch thở dài, ngữ khí nghe thật bất đắc dĩ:
“Có chuyện gì đây?”
Ta liếc thấy ông ta còn chưa cả kịp lau rỉ mắt, trông cũng đau lòng gớm.
Rốt cuộc vẫn là đích nữ sủng ái nhiều năm như vậy, nàng ta ở bên ngoài dập đầu lâu như thế mà ta ông vẫn có thể ngể ngủ được, xem ra cũng không thật sự có mấy phần tình cảm.
Tống Cẩn Du như thấy vị cứu tinh, thậm chí không cả đứng dậy, dùng cả tay chân lết qua, trên trán máu thịt lẫn lộn:
“Phụ thân, xin người, đừng đuổi nữ nhi đi!”
“Con xin thề tuyệt đối sẽ không tranh bất cứ thứ gì với tiểu thư, con biết con có tội, nhưng con thật sự không muốn rời xa người, rời xa Tống phủ, con sinh ra ở đây, sống ở đây đã mười lăm năm, con thật sự không nỡ.”
“Con không cần làm tiểu thư Tướng phủ gì hết, chỉ cần người cho phép con ở lại, con xin người, phụ thân!”
Tống Cẩn Du khóc cứ như là Tống phủ có tang.
Câu chuyện này kể cũng thật hay, ta sai người đi lấy chút điểm tâm, một bên vừa ăn vừa xem nàng ta diễn.
Tống Tướng vô cùng khó xử, liếc ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ về phía ta.
“Vi Lan, ý con thế nào?”
Ta nuốt xuống điểm tâm trong miệng:
“Phụ thân, con đã nói rồi, có thể giữ nàng ta lại nhưng trước tiên phải quỳ trên đất tự vả miệng mọt trăm cái, sau đó thay y phục tỳ nữ, phụ trách canh hương đêm ở sau hậu viện.”
Tống Tướng nhìn thoáng qua Tống Cẩn Du đang quỳ trên mặt đất, có chút không đành lòng, đang định lên tiếng, ta liền cảnh cáo:
“Phụ thân, so với mẫu thân nàng ta, con đã khoan dung lắm rồi.”
Tống Tướng không nói nữa.
Ánh mắt ta chuyển hướng sang Tống Cẩn Du:
“Muốn ở lại hay không, tất cả đều do ngươi.”
Tống Cẩn Du nhìn ta đầy cay độc, đầy oán hận cùng không cam lòng, cuối cùng vẫn phải đồng ý.
Ta biết nàng ta đang đợi, bởi vì ta cũng đợi, chúng ta đợi cùng một người.
Điểm khác nhau chính là, nàng ta chờ ca ca tốt kia về để làm chủ cho nàng ta, còn ta chờ hắn về là để thu phục!
Hạ nhân trong phủ đều có mắt nhìn, nhìn ra được ta không vừa mắt nàng ta, càng nhìn ra được tổ mẫu và phụ thân sẽ không làm chủ, Tống Cẩn Du trước giờ cũng chẳng phải chủ tử tốt lành gì. Hiện giờ nàng ta đến nông nỗi này họ tất nhiên là phải đến trả thù rồi.
Lúc Thanh Trúc chạy vào báo tin ta đang nằm trên ghế quý phi ăn nho.
“Chính nàng ta tự muốn ở lại, hậu quả tự đi mà gánh. Chẳng qua…”
Ta đổi giọng, nhìn Thanh Trúc nói đùa:
“Cho dù nàng ta đã thành ra như vậy ngươi vẫn nguyện ý trung thành làm việc cho nàng ta?”
Thanh Trúc sợ đến khuôn mặt trắng bệch, lập tức quỳ xuống:
“Thanh Trúc không dám.”
“Ngươi dám hay không ta cũng chẳng quan tâm.”
Ta đứng dậy, đi đến trước mặt, vỗ bả vai nàng ta rồi nói:
“Hôm nay thời tiết không tệ, kêu thêm mấy thị vệ trong phủ theo ta ra ngoài một chút.”
5
Ta dẫn Thanh Trúc tới con phố náo nhiệt nhất kinh thành, đây là của hồi môn của mẫu thân ta, có nghĩa là giờ tất cả cửa tiệm trên con phố này đều thuộc về ta!
Ta đến từng cửa tiệm một, con dấu đại diện cho thân phận của ta, đại đa số bọn họ đều cung kính nghe theo, nhưng cũng có ngoại lệ.
Thanh trúc cẩn thận hỏi:
“Tiểu thư, nô tỳ cảm giác như người đang tìm ai đó thì phải?”
“Ngươi đúng là thông minh.”
Ta nhìn nam nhân đang nằm trên ghế trước cửa tửu lâu tận hưởng không khí mát mẻ kia, híp mắt lại.
Cuối cùng cũng tìm được rồi. Nếu ta nhớ không nhầm thì người này chính là thuộc hạ thân cận của Tống Cẩn Du, gọi là Chu Nhị, kiếp trước những người hãm hiếp ta trong miếu thổ địa chính là hắn tìm đến.
Trong số các cửa tiệm mẫu thân ta đứng tên, tửu lâu này là làm ăn có lời nhất. Tống Cẩn Du ngu xuẩn kia lại giao cho một tên tham lam vô sỉ quản lý, hàng năm hắn đút túi không ít bạc, còn tự hào nói nước phù sa không chảy ruộng ngoài.
Ta dẫn người đi vào, lấy ra ấn tín trực tiếp đòi kiểm tra sổ sách.
Tiểu tử kia cũng khá khéo, vội ra ngoài gọi Chu Nhị vào.
Y phục gấm bó chặt lấy thân hình hắn ta, mới đi được vài bước đã đổ đầy mồ hôi.
“Ngươi là ai? Đây là tửu lâu của thiên kim Tướng phủ, ngươi là cái gì mà đòi ta cho kiểm tra sổ sách!”
Tên ngu xuẩn này nói oang oang khắp tửu lâu, còn dám uy hiếp nói với Tướng phủ tống ta vào đại lao.
Ta liếc mắt ra hiệu thị vệ liền đá hắn một cái.
“Ngươi mù à? Vị này chính là thiên kim Tướng phủ duy nhất của chúng ta, thiên kim giả giờ còn đang ở sau hậu viện canh hương đêm kia kìa!”
Chu Nhị bối rối, với cái đầu óc của hắn khéo còn chưa hiểu được chuyện gì đang xẩy ra.
Ta cũng chẳng muốn nhiều lời với hắn, xem sổ sách một cách kỹ lưỡng, tức đến bật cười!
Tửu lâu mỗi tháng lợi nhuận cao nhất là ba nghìn lượng, nhưng chỉ có hai trăm lượng được nộp về cho Tướng phủ.
Tống Cẩn Du rốt cuộc là ngu xuẩn đến mức nào mà không phát hiện ra!
Hiện giờ đây là địa bàn của ta, đương nhiên không thể chứa chấp cái loại sâu mọt này thêm một khắc nào nữa.
“Đánh gãy chân hắn, đưa hắn cùng với sổ sách này đến doãn phủ!”
Chu Nhị chưa kịp xin tha mạng đã bị bịt miệng lại.
Ở bên có người nhắc nhở:
“Tiểu thư, như này là lạm dụng tư hình, nếu truyền ra ngoài chỉ sợ tổn hại thanh danh của ngài.”
Ta cười lạnh một tiếng:
“Ta chính là muốn chuyện này truyền ra ngoài, thanh danh là cái thá gì? Có ăn được không? Ta muốn cho tất cả mọi người biết, tham ô sẽ có kết cục gì! Nếu không phục, các ngươi có thể đi tìm phụ thân ta!”
Tất cả trong nháy mắt đều im bặt.
Ta cử một vị lão nhân từng theo hầu mẫu thân làm chưởng quầy, ta nói cứ mạnh dạn mà làm, chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốt của ta thì ta rất dễ nói chuyện.
Lão chưởng quầy run rẩy tuân lệnh, sau khi ta trả thêm ít tiền, nói chuyện cũng lưu loát hơn hẳn.
Ta hài lòng dẫn người đi, mua thêm không ít thứ rồi mới hồi phủ.
Về phần Chu Nhị kia, ta đã sớm cho người ghi ra tội trạng của hắn nội cho doãn phủ, ức hiếp dân nữ, cưỡng đoạt ruộng đất, vv ghi sổ còn không hết.
Nếu không có thân phận của Tống Cẩn Du bảo hộ, hắn chẳng khác nào một con cá ch.ế t.
Đương nhiên, ta sẽ tốt bụng kể cho Tống Cẩn Du biết chuyện này.
Người được ta sai đi truyền tin cho nàng ta trở về nói Tổng Cẩn Du nổi giận đùng đùng, lao vào đánh nhau với người đang chế nhạo nàng ta.
Hiện giờ không ai bảo vệ nàng ta, tỳ nữ kia còn trực tiếp cầm cả bát hương đổ lên người nàng ta, hai người đánh nhau kịch liệt lắm!
Ta cười đến không mở được mắt, sai người thưởng tỳ nữ kia năm lượng bạc.
Tin này vừa truyền ra, tất cả bắt đầu tận lực ức hiếp Tống Cẩn Du, tìm mọi cách gây rắc rối cho nàng ta.
Có tiền có thể sai ma khiến quỷ, quả không sai.
Tống Cẩn Du sống không tốt, ta thật vui vẻ.
Trừ lúc ăn uống, dạo phố, đi ngủ, ta đều đến nói chuyện với lão phu nhân.
Lão phu nhân là người đặc biệt, ta kể cho bà tình cảnh bi thảm của mình trước đây, bà nghe cũng đau lòng cho ta, ta kể bà nghe vài việc thú vị ở dân gian bà cũng cười thật vui vẻ.
Một ngày kia, ta đang bồi lão phu nhân chơi cờ, một tỳ nữ gấp gáp chạy vào:
“Lão phu nhân, tiểu thư, không xong rồi, Đại thiếu gia đã trở về, đang cầm kiếm đi vào trong viện!”
6
Sắc mặt lão phu nhân đại biến, ta chau mày lại. Ta biết Tống Hoài Trạch thương Tống Cẩn Du nhất, kiếp trước vì Tống Cẩn Du hắn đã không ít lần đánh ta, nhưng không ngờ đến chuyện vác kiếm vào viện của lão phu nhân hắn cũng dám làm!
Hắn bị điên rồi!
“Đỡ ta ra ngoài, bà già ta đây muốn nhìn xem nghịch tử này có thể làm được cái gì!”
Ta đỡ lão phu nhân đi ra khỏi phòng vừa lúc Tống Hoài Trạch đi vào.
Hắn mặt đầy tức giận, chĩa kiếm thẳng vào mặt ta:
“Ngươi chính là tiện nhân đã hại Cẩn Du?”
“Làm càn!”
Lão phu nhân kéo ta ra phía sau bà:
“Trước mặt ta mà cũng dám lớn mật như thế, tự tiện xông vào, vu khống muội muội, lễ nghi ngươi học bao năm nay đều vào bụng chó hết rồi à!”
Tống Hoài Trạch dừng lại một chút, nhưng vẫn cố chấp không buông kiếm:
“Tổ mẫu, chẳng qua chỉ là một kẻ ăn xin trên đường tùy tiện nói vài câu tổ mẫu đã tin nàng ta sao? Cẩn Du sống cùng chúng ta mười lăm năm, người luôn đối xử không mặn không nhạt với muội ấy, nhưng cũng không thể làm nhục muội ấy như vậy!”
“Ngươi đang trách ta?”
Lão phu nhân ánh mắt lạnh lùng không nói tiếp.
Dường như lúc này Tống Hoài Trạch mới thấy sợ, buông kiếm:
“Tổ mẫu, Hoài Trạch không dám!”
“Ta thấy ngươi thật sự dám đấy, ngay cả phụ thân ngươi cũng không dám nói chuyện với ta như vậy, nghịch tử như ngươi còn dám chĩa kiếm vào mặt ta chất vấn. Chỉ vì một Tống Cẩn Du, lễ nghi hiếu đạo đều ném ra khỏi đầu!”
“Là tôn nhi quá xúc động, xin tổ mẫu thứ tội.”
Tống Hoài Trạch biện minh nói:
“Tổ mẫu, người chưa thấy dáng vẻ của Cẩn Du, hai bàn tay sưng tấy phồng rộp, cả người cũng gầy đi một vòng, muội ấy dù sao cũng là cô nương được cưng chiều mà lớn lên, sao có thể đến đó trồng trọt?”
Ta cảm thấy buồn cười:
“Nếu nàng ta không chiếm lấy thân phận của ta, e rằng nàng ta phải trồng trọt mười lăm năm nay rồi.”
Tống Hoài Trạch nhìn ta, trong mắt toàn là chán ghét.
“Cẩn Du lúc đó cũng mới là đứa trẻ còn nằm trong tã, việc làm của mẫu thân làm sao muội ấy biết được, muội ấy có lỗi gì? Thật ra ngươi mới là người tâm địa độc ác, chưa kể gi.ế.t mẫu thân muội ấy giờ còn muốn làm nhục muội ấy, phụ thân, tổ mẫu bị ngươi lừa gạt nhưng ta thì không!”
Tổ mẫu hít sâu một hơi:
“Ngươi là đang nói ta và phụ thân ngươi đều là kẻ hồ đồ đúng không!”
“Tổ mẫu, tôn nhi không có ý đó!”
Ta vỗ nhẹ tay tổ mẫu trấn an, đối diện với Tống Hoài Trạch nói:
“Ta gi.ế.t mẫu thân nàng ta thì sao? Lão tiện nhân kia không đáng bị gi.ế.t sao? Tống Cẩn Du mới chịu khổ có mấy ngày ngươi đã đau lòng, ngươi có biết ba năm nay ta phải ăn xin ở trên đường không, không xin được tiền sẽ bị đánh đập, nhiều năm như vậy vết sẹo trên người không thể nào chữa khỏi. Những tháng trời đông giá rét không có áo bông ấm chỉ có thể lấy cỏ đắp lên người. Ta chưa từng được ăn một bữa no, củ khoai lang lão tiện nhân kia ném cho, ta còn coi nó là sơn hào hải vị. Nếu ta không gi.ế.t bà ta trước, ta đã bị bà ta bán cho kỹ viện tiếp khách rồi!”
“Tống Hoài Trạch, mười lăm năm qua ta sống như vậy, mà dưới tay bà ta còn có hơn hai mươi đứa nhỏ giống như ta, có đứa bị bắt cóc, có đứa là cướp về, ngươi cao cao tại thượng như vậy làm sao hiểu được chúng ta phải trải qua những ngày đó như thế nào. Ta gi.ế.t một hung thủ gi.ế.t người mà thôi, có gì quá đáng!”
Mắt tổ mẫu có chút hồng, những việc này ta chưa từng kể với bà.
Bà biết ta khổ, nhưng không biết ta khổ thế nào.
Tống Hoài Trạch bị phản bác, mặt đỏ bừng:
“Việc đó… Việc đó không liên quan đến chuyện của Cẩn Du!”
“Lớn đến vậy rồi mà vẫn khờ khạo như ngươi, cũng thật là hiếm thấy!”
Ta nói đều là chế nhạo:
“Trước đây vài ngày ta có đến cửa tiệm của mẫu thân để kiểm tra sổ sách, phát hiện Chu Nhị tham ô, mỗi tháng hắn đút túi những hơn một ngàn lượng bạc. Tống Cẩn Du không những không phát hiện, thậm chí găp chuyện không may còn giúp hắn. Mà người này, là đệ đệ ruột của mẫu thân nàng ta, cũng chính là cữu cữu của Tống Cẩn Du, giờ ngươi còn cảm thấy nàng ta không biết gì nữa không?”
Tống Hoài Trạch không nói nên lời, lẩm bẩm:
“Không thể nào, từ nhỏ Cẩn Du đã rất ngoan ngoãn, muội ấy không thể mưu mô như vậy được.”
“Biết mặt không biết lòng, Tống Hoài Trạch, đừng để người ta coi là kẻ ngốc.”
Mặc dù hắn vốn là kẻ ngốc.
Tống Hoài Trạch lắc đầu, ánh mắt kiên định:
“Ta không tin bất cứ điều gì ngươi nói hết. Ngươi muốn hãm hại Cẩn Du nên mới bịa ra những chuyện này, ngươi mới là người mưu mô đáng sợ nhất!”
Tổ mẫu nghe không nổi nữa, cầm gậy đánh cho hắn một cái, tức đến phút run:
“Ngươi bị nữ nhân kia cho uống canh mê hồn có phải không? Đây là muội muột ruột của ngươi, nó chịu bao nhiêu cực khổ mới trở về được, ngươi nói với nó như vậy đúng là đồ không có lương tâm!”
Tống Hoài Trạch cắn răng chịu đựng, nhất quyết không chịu nhận lỗi.
Tổ mẫu chỉ vào mặt Tống Hoài Trạch:
“Cút về viện của ngươi đi! Sau này không cần phải đến thỉnh an, nghĩ không hiểu thì vĩnh viễn không cần đến nữa!”
Tống Hoài Trạch cúi đầu với tổ mẫu, quay người rời đi.
Lão phu nhân nhìn bóng lưng hắn, ho khan:
“Ta vốn dĩ không thích Tống Cẩn Du từ nhỏ, nhưng ta đã làm tổn thương Hoài Trạch. Trước đây nó vì Tống Cẩn Du mà xa cách với ta, hiện giờ xem ra càng tệ hơn.”
Ta vỗ lưng giúp tổ mẫu.
“Tổ mẫu đừng tức giận, sức khỏe của người mới là quan trọng nhất.”
Lão phu nhân kéo tay ta, dường như sắp khóc:
“Con, đứa nhỏ này, hóa ra phải chịu nhiều cực khổ như vậy, trở về rồi một câu cũng không kể.’
“Đều là chuyện đã qua, kể lại cũng không có ý nghĩa gì, sau này sống vui vẻ là được rồi ạ.”
Lão phu nhân liền gật đầu:
“Lúc nãy con nói, mẫu thân Tống Cẩn Du là kẻ bắt cóc?”
Ta gật đầu:
“Người yên tâm, trước kia lúc phụ thân đến đã báo cho quan địa phương, yêu cầu họ tra kỹ càng rồi. Những người bị bắt cóc cũng đã được sắp xếp chỗ ở mới rồi, người đừng lo.”
Lão phu nhân thở dài một hơi:
“Những năm này con đã chịu khổ rồi.”
Ta nhu thận cười cười.
Tống Tướng rốt cuộc biết được chuyện Tống Hoài Trạch cầm kiếm vào viện tổ mẫu, ông ta gọi hắn vào thư phòng mắng cho một trận, phạt hắn quỳ ở cửa viện tổ mẫu sáu canh giờ.
Nghe nói sau đó không đứng dậy nổi phải có người dìu về, đầu gối bị chảy máu đầm đìa, nhìn qua có chút dọa người.
Nhưng những việc này chẳng liên quan gì đến ta, việc kinh doanh cửa tiệm của mẫu thân mới là trọng điểm.