Chương 10 - Nhân Quả Duyên Hành
10.
Lúc về đến nhà, đã hơi muộn. Lúc ba trở về, mặc dù ông cố gắng nhịn nhưng tôi vẫn nhìn ra ông có gì đó không thích hợp.
"Ba, chân của ba làm sao vậy?"
Ba cố nén đau đớn nhìn tôi cười cười nói: "Không sao đâu, bị trật một chút thôi á mà.”
Tôi nhìn dấu giày trên quần, mím môi. Ba theo tầm mắt của tôi nhìn về phía ống quần, ông cuống quít vỗ hai cái.
“Ai, gió lớn quá, bụi bặm cũng nhiều.”
Tôi không vạch trần lời nói dối vụng về của ba. Ông ấy cẩn thận lấy từ trong túi áo ra một miếng bánh ngọt nhỏ đưa cho tôi: "Cầm lấy đi, đây là bánh ngọt, ăn rất ngon, con đem chia cho mẹ ăn cùng đi.”
Có lẽ là sợ tôi hỏi, ông xua tay: “Ba ăn rồi.”
Tôi cầm miếng bánh nhỏ, hình như nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang xin bánh.
Đây không phải là lần đầu tiên chuyện này xảy ra với ba. Mà kẻ biết làm loại chuyện hạ đẳng này chỉ có Chu Nghi, người tự cho là bản thân đã lăn lộn trong xã hội.
Nửa đêm, tôi đến nhà Chu Nghi. Cô ta ngủ rất say, tôi hiện ra bản thể, tát một cái vào mặt cô ta.
Trong nháy mắt cô ta bừng tỉnh, ôm mặt ngồi dậy. Thấy trên giường có một con hồ ly, cô ta hoảng sợ, há miệng mắng chửi: “Súc sinh ở đâu chui ra vậy?”
“Súc sinh?”
Một lực mạnh quấn lấy cổ của cô ta, cô ta còn không kịp suy nghĩ tại sao hồ ly lại nói tiếng người, đã bị lực trên cổ s iết ch ặt đến mức sắp t ắt thở.
“Cứu...... Cứu mạng.”
Mắt tôi bắt đầu đỏ dần. Cho đến khi cơn đau dữ dội từ trái tim kéo lý trí của tôi trở lại.
Tôi từ từ thoát lực.
Chu Nghi vuốt ngực, thở dốc. Tôi nắm lấy cổ áo cô ta, thì thầm vào tai cô ta: “Nếu còn gây phiền toái cho Đồng Cường, thì lần sau tao sẽ lấy m ạng mày.”
Lúc về đến nhà, đã hơi muộn. Lúc ba trở về, mặc dù ông cố gắng nhịn nhưng tôi vẫn nhìn ra ông có gì đó không thích hợp.
"Ba, chân của ba làm sao vậy?"
Ba cố nén đau đớn nhìn tôi cười cười nói: "Không sao đâu, bị trật một chút thôi á mà.”
Tôi nhìn dấu giày trên quần, mím môi. Ba theo tầm mắt của tôi nhìn về phía ống quần, ông cuống quít vỗ hai cái.
“Ai, gió lớn quá, bụi bặm cũng nhiều.”
Tôi không vạch trần lời nói dối vụng về của ba. Ông ấy cẩn thận lấy từ trong túi áo ra một miếng bánh ngọt nhỏ đưa cho tôi: "Cầm lấy đi, đây là bánh ngọt, ăn rất ngon, con đem chia cho mẹ ăn cùng đi.”
Có lẽ là sợ tôi hỏi, ông xua tay: “Ba ăn rồi.”
Tôi cầm miếng bánh nhỏ, hình như nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang xin bánh.
Đây không phải là lần đầu tiên chuyện này xảy ra với ba. Mà kẻ biết làm loại chuyện hạ đẳng này chỉ có Chu Nghi, người tự cho là bản thân đã lăn lộn trong xã hội.
Nửa đêm, tôi đến nhà Chu Nghi. Cô ta ngủ rất say, tôi hiện ra bản thể, tát một cái vào mặt cô ta.
Trong nháy mắt cô ta bừng tỉnh, ôm mặt ngồi dậy. Thấy trên giường có một con hồ ly, cô ta hoảng sợ, há miệng mắng chửi: “Súc sinh ở đâu chui ra vậy?”
“Súc sinh?”
Một lực mạnh quấn lấy cổ của cô ta, cô ta còn không kịp suy nghĩ tại sao hồ ly lại nói tiếng người, đã bị lực trên cổ s iết ch ặt đến mức sắp t ắt thở.
“Cứu...... Cứu mạng.”
Mắt tôi bắt đầu đỏ dần. Cho đến khi cơn đau dữ dội từ trái tim kéo lý trí của tôi trở lại.
Tôi từ từ thoát lực.
Chu Nghi vuốt ngực, thở dốc. Tôi nắm lấy cổ áo cô ta, thì thầm vào tai cô ta: “Nếu còn gây phiền toái cho Đồng Cường, thì lần sau tao sẽ lấy m ạng mày.”