Chương 1 - Nhận Nhầm Người Rồi, Giang Vọng!
Ai cũng biết tôi là con chó trung thành của Giang Vọng.
Tôi từng vì anh ta mà chắn dao, từ bỏ tất cả, không còn chút tự trọng.
Thế nhưng khi tôi bị bắt cóc, Giang Vọng lại nghĩ rằng tôi đang giăng bẫy để hại Bạch Nguyệt Quang của anh ta.
Anh ta để mặc bọn bắt cóc hành hạ tôi, thậm chí còn lộ vẻ chán ghét:
“Ôn Kiều, đừng diễn nữa, cô khiến tôi buồn nôn.”
Mãi sau này tôi mới biết, thì ra tôi đã nhận nhầm người.
Trở lại khoảng thời gian trước kỳ thi đại học, giữa ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tôi bất chấp tất cả để chặn lại chàng trai có vẻ ngoài bất cần ấy.
“Giang Dã, tôi đến… gặp anh rồi.”
Giang Vọng đứng chết trân, ánh mắt dần dần trở nên tuyệt vọng.
“Vậy ra, người cô luôn muốn quan tâm… chưa từng là tôi?”
1
Khi bọn bắt cóc ép Giang Vọng phải chọn một trong hai, anh ta chọn cứu Bạch Nguyệt Quang.
Chuyện này hoàn toàn không nằm ngoài dự đoán của tôi.
Giang Vọng ôm chặt cô gái mong manh trong lòng, nhìn tôi với vẻ mất kiên nhẫn.
“Ôn Kiều, cô diễn đủ chưa?”
“Diễn đủ rồi thì cút đi, thật khiến người ta buồn nôn.”
Dù lưỡi dao kề trên cổ tôi đã rỉ máu, anh ta vẫn khẳng định vụ bắt cóc này là do tôi dàn dựng.
Chỉ vì một câu nói của Bạch Nguyệt Quang:
“Bọn họ ra tay với cô Ôn nhẹ nhàng quá rồi.”
Cô ta cố tình nghiêng đầu, để lộ dấu tát trên mặt.
Dấu tát ấy, thực ra là do chính cô ta sai bọn bắt cóc đánh lên nửa tiếng trước khi Giang Vọng đến.
Giang Vọng tin ngay lập tức.
“Nếu Giang tổng đã chọn rồi, vậy thì con bé này cứ để anh em tôi giải khuây đi.”
Tên cầm đầu bọn bắt cóc cười nham hiểm.
Hắn thản nhiên xé rách áo tôi ngay trước mặt Giang Vọng.
Ánh mắt Giang Vọng khựng lại.
Nhưng rất nhanh, anh ta lại tỏ ra dửng dưng.
“Ôn Kiều,” giọng anh ta lạnh băng, “Tôi không rảnh chơi trò trẻ con với cô. Nhưng nếu đã diễn, thì ít nhất cũng phải làm cho giống một chút. Nếu không, chỉ đến mức này, cô nghĩ tôi sẽ tin sao?”
Giang Vọng nhìn tôi, trong mắt tràn đầy sự mỉa mai quen thuộc.
Tôi nhìn anh ta, bỗng bật cười.
“Giang Vọng, tôi hình như… đã sai lầm một chuyện rồi.”
2
Ai cũng biết tôi là con chó trung thành của Giang Vọng.
Một con chó đến mức không còn tự trọng, lúc nào cũng có thể gọi đến, rồi đá đi.
Dù cho Giang Vọng có ghét bỏ tôi đến đâu.
Tôi có thể vì một cuộc gọi lúc nửa đêm mà chạy đi đón anh ta, để rồi bị bạn bè anh ta cười nhạo:
“Thật giống một con chó.”
Tôi cũng có thể vừa ốm vừa sốt mà vẫn cố gắng chuẩn bị tiệc tùng cho anh ta, dù đó là bữa tiệc chúc mừng của Bạch Nguyệt Quang.
Cho đến khi tôi nhìn thấy bức ảnh trong thư phòng của anh ta—
Giang Vọng có một người anh sinh đôi mà không ai biết đến.
Anh ấy đã chết năm mười bảy tuổi.
Tôi sững sờ nhìn dòng chữ “Dã” viết đầy phóng khoáng trên bức ảnh, trong lòng bỗng thấy hoang mang.
Có lẽ tôi đã sai ở đâu đó.
Thế là tôi dành rất nhiều thời gian để tìm hiểu về Giang Dã.
Nhưng thông tin thu thập được lại vô cùng ít ỏi.
Điều duy nhất tôi biết là, năm mười bảy tuổi, Giang Dã bị buộc tội có ý định xâm hại một cô gái.
Nhà họ Giang cho rằng đây là một sự sỉ nhục, liền ém nhẹm mọi chuyện.
Thậm chí còn cố gắng xóa sạch sự tồn tại của Giang Dã.
Bản năng của tôi nói rằng, tôi không tin.
Nhưng còn chưa kịp tìm ra sự thật, tôi đã bị bắt cóc.
3
Giang Vọng đứng ngẩn ra trong giây lát, không kịp phản ứng…
Một lúc sau, anh ta nhếch môi cười lạnh.
“Thật hiếm có, tôi tưởng cô lúc nào cũng nghĩ mình đúng cơ đấy.”
Giang Vọng ghét tôi.
Phần lớn là vì tôi là người do bố mẹ anh ta sắp xếp ở bên cạnh anh ta.
Anh ta cảm thấy sự tồn tại của tôi chẳng khác nào một kiểu giám sát.
Càng là một nỗi sỉ nhục.
“Chỉ có một chuyện này.”
Nỗi đau trên cơ thể đã dần trở nên tê liệt.
Bạch Nguyệt Quang của Giang Vọng không phải người dễ đối phó.
Cô ta ra lệnh cho bọn chúng đánh vào những chỗ có quần áo che lại, để không ai nhận ra dấu vết.
Tôi nuốt xuống vị tanh của máu trong cổ họng, giọng nhẹ như gió thoảng.
“Chỉ có một chuyện này là tôi sai rồi.”
Giang Vọng bật cười.
Anh ta dường như còn muốn nói gì đó, nhưng ánh mắt bỗng khựng lại.
Bởi vì sau khi nhận được lệnh, bọn bắt cóc trực tiếp ném tôi xuống biển, dù tay chân tôi vẫn bị trói chặt.
Chuyện này chắc chắn không nằm trong dự tính của Giang Vọng.
Trước khoảnh khắc bị ném xuống nước, tôi thoáng thấy anh ta bất giác lao về phía tôi.
Nhưng chẳng sao cả.
4
Tôi hình như đã sống lại.
Tôi sững sờ nhìn bộ quần áo cũ kỹ, bạc màu trên người mình.
Đôi bàn tay gầy guộc, trắng bệch, phủ đầy vết chai.
——Những năm tháng ở bên Giang Vọng, tôi luôn chăm sóc bản thân rất kỹ, đôi tay sớm đã không còn vết chai sạn nào.
Lúc này, tôi lại bị ai đó mạnh mẽ lôi kéo về phía trước.
Tiếng chửi bới quen thuộc vang lên bên tai.
“Con gái thì học hành cái gì? Tao thấy mày bị người ta dụ dỗ nên tưởng mình giỏi lắm hả? Học có ra gì cũng chỉ là rẻ mạt cho người khác thôi!”
“Người ta tìm cho mày mối tốt thế mà còn chê à? Tao nói cho mày biết, tiền tao nhận rồi, mày lấy hay không cũng phải lấy! Em trai mày còn đang cần tiền mua nhà đấy!”
Tôi sững sờ trong giây lát, đến mức quên cả phản kháng.
Bà ta – người mẹ trên danh nghĩa của tôi – cứ thế kéo lê tôi đi mấy mét trên nền đất.
Lớp vải mỏng manh bị mài rách, da thịt trầy xước, rướm máu.
Cơn đau đớn kéo tôi trở lại thực tại.
Tôi theo phản xạ giằng ra.
“Bà buông tôi ra!”
Nhưng cơ thể suy dinh dưỡng này hoàn toàn không phải đối thủ của một người đàn bà làm nông quen tay.
Những ký ức đen tối mà tôi từng cố gắng chôn vùi lập tức ùa về, nhấn chìm tôi trong nỗi sợ hãi tận xương tủy.
Tôi nghiến răng nuốt xuống tiếng thét đang trào lên cổ họng, cố gắng dùng một tay kéo lại, tay còn lại mò vào trong cặp sách.
Tôi luôn mang theo một con dao rọc giấy.
Vừa mới chạm tay vào lưỡi dao, một giọng nói vang lên, lớn đến chói tai.
“Đệch! Giờ bọn buôn người ngang nhiên giữa ban ngày thế này à?!”
Ngữ điệu này.
Câu thoại này.
Quá mức quen thuộc.
Tôi ngơ ngẩn nhìn chàng trai đang đứng ngược sáng, không hiểu sao, ngực tôi chợt đau nhói.
5
Kiếp trước cũng vậy.
Giờ nghỉ trưa, con đường này rất ít người qua lại.
Mẹ tôi viện cớ lừa tôi ra ngoài, rồi định ép tôi về nhà.
Là Giang Dã đã xuất hiện, chặn bà ta lại.
Anh ta đưa cho bà ta một số tiền, bảo bà ta đừng quấy rầy chuyện học hành của tôi nữa.
Sau này, khi tôi không còn tiền để tiếp tục đi học, có một doanh nghiệp đã tài trợ cho tôi.
Chủ doanh nghiệp đó, họ Giang.
Giang Dã nhìn mái tóc ngắn của mẹ tôi, suýt thì buột miệng nói gì đó, nhưng rồi lại đổi câu.
“Đúng là tóc… ngắn, tầm nhìn cũng ngắn nốt.”
Anh ta mất kiên nhẫn lấy từ túi đồng phục ra một chiếc ví, rút ra một xấp tiền.
“Không phải muốn tiền sao? Cầm lấy, sau này đừng có làm phiền cô ấy học hành nữa!”
Mẹ tôi lập tức cười tít mắt.
Bà ta nhổ nước bọt ra tay, đếm qua loa rồi lại mặt dày giả vờ khó xử.
“Thiếu gia à, chỗ này hơi ít rồi đấy.”
Giang Dã bực bội “chậc” một tiếng.
Chàng trai mười sáu, mười bảy tuổi, dáng người cao ráo, chỉ cần đứng đó thôi cũng đã thu hút ánh nhìn của bao người.
Anh ta tháo chiếc nhẫn trên tay, định ném cho mẹ tôi.
“Cầm lấy cái này đi đổi!”
Mẹ tôi lập tức vui vẻ đưa tay ra đón, nhưng tôi đã nhanh hơn, giật lấy nó trước.
Gương mặt bà ta lập tức sa sầm, giơ tay định tát tôi.
“Con nhãi này—”
Nhưng bàn tay bà ta mãi không rơi xuống.
Bởi vì tôi đang chĩa thẳng con dao rọc giấy vào bà ta.
“Gã đàn ông đó chỉ đưa cho bà một nghìn tiền sính lễ.”
Tôi thở dốc, nhìn chằm chằm vào bà ta.
“Xấp tiền này ít nhất cũng phải hai nghìn, quá đủ rồi.”
“Cái gì? Một nghìn tiền sính lễ mà cũng đòi cưới vợ? Thằng ngu nào vậy?!”
Giang Dã bĩu môi, giọng điệu đầy chán ghét.
Anh ta lặng lẽ tiến một bước, đứng chắn ngay trước mặt tôi, hoàn toàn cắt đứt đường bà ta có thể tiếp cận tôi.
Tôi siết chặt con dao rọc giấy, mặt không cảm xúc.
“Nếu bà còn tiếp tục giở trò, tôi không ngại cá chết lưới rách đâu.”
“Không phải bà thương thằng con trai bảo bối của bà nhất sao?”
Có lẽ ánh mắt quyết liệt đến mức sẵn sàng liều mạng của tôi đã khiến bà ta sợ hãi.
Bà ta không dám đòi nhẫn nữa, chỉ buông vài câu chửi rủa rồi vội vã rời đi.
Tôi vẫn giữ nguyên tư thế cầm dao, không hề di chuyển.
Cho đến khi bóng lưng bà ta hoàn toàn biến mất.
Cho đến khi Giang Dã đột nhiên bật cười khẽ, đưa tay gõ nhẹ lên đầu tôi, giọng điệu chọc ghẹo.
“Nhìn thì gầy gò yếu ớt, không ngờ lại dám rút dao ra đấy? Sao thế, còn nhỏ tuổi mà đã muốn giết người rồi à?”
Tôi không trả lời.
Chỉ lặng lẽ thu lại con dao rọc giấy, rồi im lặng quan sát anh ta.
Giang Dã và Giang Vọng có gương mặt giống hệt nhau, chỉ là trẻ hơn rất nhiều.
Điểm khác biệt duy nhất, có lẽ là nốt ruồi nhỏ trên sống mũi Giang Dã.
Nhưng nếu không nhìn kỹ, hoàn toàn không thể nhận ra.
“Nhìn tôi làm gì?”
Giang Dã chạm tay lên mũi, có vẻ hơi mất tự nhiên, rồi cố ý làm quá lên.
“Đừng nói với tôi là cô thật sự muốn giết người đấy nhé?”
Tôi vẫn không trả lời.
Giang Dã hơi khựng lại, thấp giọng chửi thề một câu.