Chương 8 - NHẬN NHẦM CHIM HOÀNG YẾN

 

16

 

Tôi ngất, tôi giả vờ.

 

Nhưng Triệu Vũ Chi rõ ràng không chơi trò này.

 

Tôi nằm trên thảm ba phút, anh ấy vẫn đứng yên, không biểu cảm nhìn tôi.

 

"Đứng dậy."

 

Anh lạnh lùng nói.

 

Tôi tiếp tục nhắm mắt giả chết.

 

Anh lại quay sang bảo vệ mặc đồ đen: "Chết rồi, kéo ra sau núi chôn đi."

 

Tôi sợ quá, bật dậy ngay lập tức.

 

Anh cười lạnh: "Không giả vờ nữa à?"

 

Trước đây ở căn hộ, mỗi lần anh cười lạnh, tôi đều đánh vào mông anh, còn véo và xoa nhẹ vài cái.

 

Bây giờ chỉ nghĩ thôi cũng muốn tè ra quần – sợ quá.

 

Tôi liếc nhìn vào mông căng tròn của anh, rồi nhanh chóng dời mắt đi, nhưng vẫn bị anh phát hiện.

 

"Lại muốn dùng gia pháp xử lý tôi sao?" Anh nhướng mày, "Bố già của tôi?"

 

Anh vừa gọi tôi là bố già, hai chân tôi mềm nhũn, quỳ sụp xuống đất.

 

---

 

17

 

Tôi nghi ngờ mình bị đục thủy tinh thể và viêm tai giữa, mới nhìn nhầm và nghe nhầm, tưởng thái tử là tài xế.

 

Bây giờ nghĩ lại, tôi thường mắng anh là mua hàng hiệu giả, nhìn giống hệt hàng thật.

 

Vì đó vốn là hàng thật.

 

Ngày đó trong phòng bao ở câu lạc bộ, những đứa con nhà giàu kia nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ không phải vì tôi mạnh mẽ...

 

Mà vì tôi đã hôn thái tử trước mặt mọi người!

 

Và chiếc Rolls-Royce mà anh lái, tôi mắng anh làm màu thuê xe.

 

Còn nữa, anh nói sẽ giết tôi, tôi còn cười anh làm màu...

 

Xong rồi, anh thực sự có thể giết tôi.

 

Với thân phận và địa vị như anh, giẫm chết tôi và anh trai tôi dễ như giẫm hai con kiến.

 

Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy mình sắp chết rồi.

 

Anh trai gây rắc rối, tôi vốn định giúp anh giải quyết.

 

Kết quả lần này là làm hỏng bét luôn.

 

Lần này, Triệu Vũ Chi không bảo tôi đứng dậy, anh bước đi với đôi chân dài.

 

Tôi nằm trên đất, nhìn bóng lưng lạnh lùng của anh, không biết có nên theo không.

 

Không lâu sau, một bảo vệ mặc đồ đen đến: "Cô Phó, thái tử mời cô lên."

 

Quả nhiên, anh không dễ dàng tha cho tôi.

 

Có lẽ, tối nay tôi sẽ bị chôn lặng lẽ ở sau núi.

 

Tôi lau nước mắt, lôi điện thoại ra, nhắn cho anh trai một câu "Uống ít rượu thôi".

 

Rồi xóa hết các tin nhắn WeChat và lịch sử trình duyệt.

 

Dù chết, tôi cũng phải chết trong sạch!

 

---

 

18

 

Tôi lưỡng lự bước vào phòng tổng thống.

 

Triệu Vũ Chi đã tắm xong, đứng bên cửa sổ lau tóc.

 

Nếu là trước đây, lúc này với chiếc khăn quấn quanh eo, vòng eo săn chắc của anh là sức hấp dẫn chết người với tôi.

 

Nhưng bây giờ, tôi không dám nghĩ gì, đầu óc còn sạch hơn cả ni cô.

 

Tôi nịnh nọt hỏi: "Thái tử, anh cần máy sấy không? Tóc ướt dễ bị cảm lạnh."

 

Anh quay lại nhìn tôi, cười khẩy: "Quan tâm tôi vậy à?"

 

"Tất nhiên rồi, sức khỏe của anh, tôi luôn lo lắng..."

 

Tôi cố gắng làm anh nhớ lại, mấy tháng qua, tôi đã mua rất nhiều đuôi bò và hẹ nấu cho anh ăn.

 

Tôi cũng rất tốt với anh mà.

 

Nhưng anh chỉ nói một câu đã làm tôi nghẹn họng: "Quan tâm tôi, lại muốn chuyển tôi sang tay một kẻ mắt lé?"

 

Tôi lập tức đổ mồ hôi, lắp bắp nói:

 

"Tôi có lý do của mình, tôi hết tiền rồi, không bao nổi anh nữa, tôi sợ anh bị các bà già ngược đãi, mới nghĩ tìm người tốt cho anh..."

 

Anh cười lạnh: "Nói vậy thì cô cũng vĩ đại nhỉ?"

 

"Đúng, không, không phải! Tôi sai rồi, xin lỗi, tôi không nên làm bẩn thân thể quý giá của anh, tôi sẽ không dám nữa."

 

"Không dám nữa?" Ánh mắt anh càng lạnh hơn, "Ngủ với tôi rồi coi như xong?"

 

Nhưng mà, ngủ cũng là anh tình nguyện mà.

 

Sau này mỗi lần, anh đều tự cởi quần, có khi còn nhiệt tình hơn tôi.

 

Huống chi, tôi còn trả tiền mà.