Chương 5 - Nhân Gian Náo Nhiệt
17.
Đúng vậy, chỉ là một đứa bé thôi.
Nhưng vừa mở mắt, ba tên nam nhân đã bò đến cạnh nôi nhìn ta.
Hoa Triệt: “A Nguyện, nàng còn nhớ ta không?”
Ta mở miệng: “A a.”
Ô Mộc Thanh kinh ngạc: “Nàng còn nhớ thật sao, A Nguyện, nàng nhìn ta.”
Ta mở miệng: “A a.”
Đồ Lệ nhìn hai tên ngốc bên cạnh: “Các ngươi nghe hiểu sao? Nàng chưa biết nói.”
Ta bật khóc.
Có thể cho ta uống sữa chưa? Ta thật sự đang rất đói!
18.
Ta trở thành Đế cơ của Thanh Khâu, ngoại trừ cái đuôi, còn lại thực sự là một con Cửu Vĩ Hồ toàn thân trắng như tuyết.
Có điều…có ai từng thấy con hồ ly nào có cái đuôi sặc sỡ đến vậy chưa?
Nhìn ta xem.
Con dân của tộc Thanh Khâu vui mừng: “Nhất định là điềm lành! Màu đuôi của Đế cơ nhất đinh là điềm lành!”
Thanh Khâu đế quân coi ta như trân bảo: “Nữ nhi của ta là thiên tài ngàn năm có một.”
Hoa Triệt: “Cái đuôi của A Nguyện thật xinh đẹp, so với ta còn đẹp hơn, cực kỳ phù hợp với điều kiện yêu đương của ta.”
Ô Mộc Thanh: “Đế quân, dựa vào chín màu đuôi của nàng, ta cảm thấy nàng rất thích hợp để tu tiên.”
Đồ Lệ: “Trưởng lão Ma tộc của chúng ta đã từng bói rằng, tân nương của Ma Tôn là Cửu Vĩ Hồ có chiếc đuôi sặc sỡ.”
Ta không nói lên lời: Cùng lắm chỉ là Diêm Vương cho ta thêm chút giá trị nhan sắc thôi.
Ta tưởng bọn họ chỉ đến xem ta có ra đời an toàn hay không, nào biết ba tên này còn sống luôn tại Thanh Khâu.
Là ứng cử viên cho thân phận phu quân tương lai của ta.
Chẳng bao lâu, toàn bộ Thanh Khâu đều lan truyền, Yêu Vương, Ma Tôn, Nguyên Nghĩa Tiên Quân đều vì Đế cơ mà nguyện ở rể.
…Tin đồn kiểu gì thế?
Quan trọng là bọn họ còn đưa ra lựa chọn.
“Ta cảm thấy Yêu Vương rất tốt, cùng giống loài, anh tuấn mỹ mạo, nếu sinh con ra nhất định nhan sắc ấy càng chấn động tứ hải bát hoang.”
“Nhưng Ma Tôn cũng rất tốt, ngươi xem người đó thành thục trầm ổn, vừa nhìn đã biết là một người rất nuông chiều Đế cơ.”
“Đương nhiên phải chọn Thần Quân, các ngươi không biết địa vị của ngài ấy thế nào đâu. Nói ra chỉ sợ dọa chết các ngươi, là con trai của Thiên Đế! Nếu cưới Đế cơ, vậy Đế cơ của chúng ta cũng là thần tiên!”
“Các ngươi thì biết cái gì! Đương nhiên phải cưới cả ba người này về, không cần phân chia lớn bé gì hết, tất cả phải dựa vào tâm trạng của Đế cơ.”
Nghe ta nói mấy câu được không, cảm ơn các ngươi, bốn mùa chắc đều ấm áp, chấn động khắp đại lục Thần Châu.”
19.
Mấy trăm năm sau, cuối cùng ta cũng trở thành một…cô gái.
Ba người ngồi xuống trước mặt ta: “A Nguyện, hôm này nàng muốn chơi cái gì?”
Ta vô cảm: “Tuy rằng nhìn ta giống đứa trẻ, nhưng nội tâm đã là người trưởng thành.”
Hoa Triệt lắc đầu: “Nàng vẫn chỉ là đứa trẻ 300 tuổi thôi.”
Ô Mộc Thanh: “A Nguyện, chừng nào nàng mới có thể đứng bếp? Ta muốn ăn món nàng nấu.”
Ta chỉ vào Hoa Triệt: “Ngươi không nghe hắn nói à, ta vẫn là trẻ con, không được bắt nạt.”
Đồ Lệ: “Sớm muộn gì nàng cũng trưởng thành, chờ nàng thành niên, ta sẽ lập tức cầu hôn.”
Ta lắc đầu: “Đồ Lệ, ngươi đừng cố treo cổ trên một cái cây nữa, ta theo chủ nghĩa độc thân.”
Lại qua mấy trăm năm nữa, cuối cùng ta cũng trưởng thành.
Gả cho Yêu Vương Hoa Triệt.
Ô Mộc Thanh và Đồ Lệ đến chúc mừng.
Ta mặc giá y đỏ rực, nâng cốc kính rượu quan khách.
Tới bàn của Ô Mộc Thanh và Đồ Lệ, ta mệt mỏi, ngồi xuống ăn mấy miếng đồ ăn, để Hoa Triệt tự đi mấy bàn tiếp.
Ô Mộc Thanh dâng lễ vật chúc mừng: “A Nguyện nhất định phải hạnh phúc, nếu con hồ lý thối kia dám phụ bạc nàng, ta nhất định sẽ đánh hắn một trận.”
Ta cười: “Không cần ngươi ra tay, ta cũng có thể làm thịt chàng ấy.”
Đồ Lệ cũng đẩy tới một cái hộp gỗ: “Còn nói theo chủ nghĩa độc thân?”
Ta hơi chột dạ: “Là cha ta ép buộc…”
Đồ Lệ dựa gần: “Vậy sao không chọn ta?”
“Thì…Ma tộc khí hậu không tốt lắm, âm u ẩm ướt, dễ đau nhức mắc bệnh thấp khớp…”
Ô Mộc Thanh khịt mũi: “Vậy ta thì sao? Cảnh sắc Thiên giới đẹp không sao tả xiết.”
“Thiên giới nhiều quy củ, ta chỉ là một người thô tục…”
Bầu không khí chìm vào im lặng.
Ta đang nghĩ có nên uống ba ly để xoa dịu bầu không khí hay không, Đồ Lệ đã bình tĩnh cất lời.
“Sao nàng không dám thừa nhận mình thích Hoa Triệt chứ, chuyện đã như vậy, nàng không cần suy xét thay ta và Ô Mộc Thanh.”
Ta quay đầu nhìn Hoa Triệt cách đó không xa, mặt mày rạng rỡ: “Ngươi nhận ra từ khi nào?”
“Từ khi nàng muốn đầu thai làm yêu, ta đã hiểu.”
Đối phương lại hỏi: “Vì sao thích hắn? Hắn có cái gì tốt?”
Ta mím môi, nghiêm túc đáp: “Kiếp trước ta sống quá cô đơn, lẻ loi. Hoa Triệt là thế giới phồn hoa náo nhiệt mà ta mong ước.”
Có chàng ấy bên cạnh, thế gian này sẽ rộn rã pháo hoa. Ngay cả ngày đông tuyết lớn, chàng cũng sẽ vì ta mà chờ băng tan tuyết ngừng, chồi non nảy lộc.
Từ đầu đến cuối, ta chỉ muốn Hoa Triệt.
Đồ Lệ cười: “Ta hiểu rồi, nhất định phải hạnh phúc nhé, A Nguyện.”
Đột nhiên Hoa Triệt chen tới, ngồi chắn giữa ta và Đồ Lệ, phòng bị nhìn đối phương.
“A Nguyện, mọi người đang nói gì thế? Nơi này quá ồn nên phải dựa gần để nói chuyện sao? Vậy ngươi nói cho ta, ta giúp ngươi chuyển lời đến nàng.”
Đồ Lệ cười nhạt, khiêu khích nhìn Hoa Triệt: “Muốn biết ta nói gì với A Nguyện? Tất nhiên là đang nói về ngươi.”
Hoa Triệt nghiêng đầu nhìn ta, ta đỏ mặt quay đi.
“Ta làm sao?”
“Ngươi ồn ào lắm lời, như trăm con vịt cùng kêu một lúc.”
…
20.
Mấy trăm năm sau, mấy đứa nhỏ nhà ta đã có thể sai vặt.
Hôm nay là sinh nhật Hoa Triệt, Đồ Lệ và Ô Mộc Thanh cũng đến.
Đi tay không.
Hoa Triệt không hài lòng, đứng ở cửa.
“Đến ăn sinh nhật nhưng quà cũng không có?”
Ô Mộc Thanh gật đầu: “Ta tới ăn cơm A Nguyện làm, mấy năm ngươi tiến bộ rất nhiều, càng ngày càng tự giác.”
Đồ Lệ cười khẩy: “Ta chỉ đến xem ngươi đã già hay chưa. Thoạt nhìn vẫn không tệ, vậy ta đành chờ thêm vài năm đến dẫn A Nguyện và bọn trẻ về Ma tộc.”
Hoa Triệt xắn tay áo: “Đánh một trận đi, nếu không các ngươi lại không biết A Nguyện là của ai.”
Ta đứng trong phòng hét lớn: “Ba người đừng đứng làm thần giữ cửa nữa, vào ăn cơm!”
Ba người đồng thanh đáp: “Đến liền!”
Rất nhiều năm sau, trên bàn Bát Tiên vẫn là bốn người chúng ta.
Ai cũng không rời đi.
- Hết -