Chương 3 - Nhân Gian Náo Nhiệt
09.
Tuy ta thường cằn nhằn bọn họ suốt ngày ầm ĩ gây họa, nhưng trong thâm tâm lại coi đó là niềm vui suốt quãng đời còn lại.
Bởi ta biết, một ngày nào đó, trên chiếc bàn vuông Bát Tiên này sẽ chỉ còn đơn độc một mình ta.
Nhưng không ngờ, khi sắp phải từ biệt, nỗi cô đơn quạnh quẽ tưởng chừng đã quen từ lâu, nay lại trào dâng mãnh liệt đến thế.
Người đầu tiên rời đi là Ô Mộc Thanh.
Y nhận được lệnh triệu tập của Thiên giới, cần về đảm nhận nhiệm vụ cùng chúng tiên.
Trước khi đi, ta dẫn hắn lên thị trấn, vẫn ngồi trên chiếc xe bò quen thuộc, lúc này thần tiên cũng nhiễm đầy bụi trần của nhân gian.
Chúng ta đứng ở cây cầu hình vòm, ngắm nhìn phố xá náo nhiệt.
Ô Mộc Thanh hỏi ta đang nhìn cái gì.
Ta nói đang đợi người.
Giữa phố xuất hiện một con ngựa phi nhanh, tiếng hô hoán hét gọi người qua đường mau nhường đường, một ông lão lại đột nhiên nghênh ngang đi giữa phố.
Người trên lưng ngựa quát lên giận dữ, ghim chặt cương ngựa suýt ngã.
Ông lão lao vào móng ngựa, giật mình ngã xuống đất.
Ta chỉ vào nơi đó, hỏi Ô Mộc Thanh ai đúng ai sai.
“Đương nhiên là người cưỡi ngựa ngang tàng, ông lão đáng thương chịu thiệt.”
Ta gật đầu: “Chờ một chút.”
Trò hề này kết thúc bằng việc bồi thường tiền bạc.
Nhưng chẳng bao lâu, một chiếc xe ngựa chậm rãi tiến đến, vẫn là ông lão đó giả trò ngã trên mặt đất, muốn đòi tiền.
Ta lại hỏi Ô Mộc Thanh thấy thế nào.
Y giận tái mặt, nhỏ giọng mắng: “Người này thật quá đáng, cậy già lên mặt, lừa người lấy tiền.”
Ta tiếp tục gật đầu, chỉ vào ông ta: “Hình như ông ta sắp phải đi rồi, chúng ta theo sau quan sát xem sao.”
Ông lão dừng chân trước một căn nhà xiêu vẹo, trong nhà có một nồi thuốc bắc, bên cạnh là bốn năm đứa trẻ mặc áo bông chắp vá.
Vừa nhìn đã biết gia cảnh nghèo khổ, một người già, năm đứa trẻ, ở tầm tuổi này chỉ có thể mở miệng chờ ăn.
Ta nói: “Những đứa trẻ đó đều là ăn mày mà ông ấy nhận nuôi. Bây giờ, ngươi còn nghĩ ông ấy là người xấu không?”
Ô Mộc Thanh mím môi không nói.
Ta nghiêng đầu nhìn y: “Trời đời này không có thiện ác tuyệt đối, chính tà bất phân, ngay cả yêu ma thần phật đều như vậy. Giống như Đồ Lệ, trong lòng hắn có oán hận, nhưng lại không nỡ ra tay với huynh đệ trước kia của mình. Giống như Hoa Triệt, thoạt nhìn là công tử suốt ngày chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng thực chất lại chưa từng yêu đương.”
Ta hơi dừng lại, nhìn về nơi xa: “Hoặc giống như ta, trước khi cứu ba người các người, cũng chẳng phải lòng tốt cao cả gì, chỉ là lúc đó cảm thấy quá cô đơn buồn chán mà thôi.”
Ô Mộc Thanh nhìn ta thật lâu, đột nhiên y mỉm cười xoa đầu ta: “A Nguyện, cô có cái nhìn về thiện ác rất công bằng, có điều tình tính hơi khó nói.”
Ta vỗ mạnh vào bàn tay y, mất tự nhiên quay sang hướng khác.
“Không được xoa đầu, xoa nhiều không cao lên được.”
10.
Người thứ hai rời đi là Đồ Lệ.
Hắn nói người huynh đệ kia tổ chức một buổi lễ kế vị long trọng, nếu hắn không xuất hiện sẽ cảm thấy thất vọng lắm.
Ta tặng hắn một chiếc vỏ sừng bằng bạc để đeo thay chiếc sừng bị gãy của hắn.
Trước đó, ta đã đến cửa hàng bạc lớn nhất trong thị trấn, còn trả thêm tiền để thuê những thợ thủ công giỏi nhất.
Trên đó có khắc kinh Phật, là lời răn dạy giúp tâm hồn thanh tịnh.
Ta nói: “Ta không có nhiều tiền, chỉ có thể làm chiếc sừng này. Nếu ngươi không thấy đẹp thì đừng đeo, cất kỹ làm kỷ niệm cũng được.”
Nhưng Đồ Lệ chẳng những không chê, còn đeo luôn lên đầu. Hắn chăm chú nhìn ta: “A Nguyện, đẹp không?”
Ta nhìn chằm chằm chiếc sừng bằng bạc kia, cảm giác khó tả: “Ngươi là ma, trên đầu đeo kinh Phật liệu có ảnh hưởng gì không? Ta thấy hay là tháo xuống đi.”
Hắn lại cười: “Vậy khi đó, cô khắc kinh Phật lên có suy nghĩ thế nào? Giờ nói có phải hơi muộn rồi không?”
“...Sẽ không gây ảnh hưởng đâu nhỉ?’
Ta hơi lo lắng nhìn chằm chằm cặp sừng của hắn.
Ngộ nhỡ lúc đánh nhau, pháp lực bị hạn chế vậy chẳng phải ta đã gây họa à?
Đồ Lệ gõ nhẹ trán ta: “Đồ ngốc, nếu khai quang dễ như thế, vậy những đạo sĩ trừ yêu diệt ma đã sớm trốn vào cửa Phật rồi.”
“Ồ” cũng có lý.
“A Nguyện, ta chỉ trở về đòi lại những thứ thuộc về mình, rất nhanh sẽ quay lại, cô ở nhà chờ ta được không?”
Ta kinh ngạc: “Ngươi không về làm Ma Tôn sao?”
“Ma Tôn là phải làm, nhưng không có hứng thú, ta chỉ muốn ở cạnh cô. Cô có hiểu không?”
Ta chớp mắt, cúi đầu nhìn mũi chân.
“Ngươi chỉ muốn tìm người áp đặt ý nghĩa cuộc đời cho ngươi thôi. Nhưng ta theo chủ nghĩa độc lập, không kết hôn, đừng gây áp lực cho ta.”
Đồ Lệ nâng cằm ta lên, ghé sát mặt nhìn thẳng vào mắt ta.
“A Nguyện, đừng vội vàng từ chối ta như thế, chờ ta trở lại.”
Ta chưa đáp ứng, chỉ chúc hắn vạn dặm bình an.
11.
Người rời đi cuối cùng là Hoa Triệt.
Theo lời hắn nói, cuối cùng cũng tiễn được hai tên kia đi.
Hắn lo lắng nếu mình đi trước, chỉ sợ họ sẽ bắt cóc ta theo.
Ta gõ đầu hắn: “Đừng vớ vẩn, người có dáng vẻ không giống người tốt nhất là ngươi đấy.”
Hoa Triệt khịt mũi khinh thường, nhìn vẫn dõi ánh mắt mong chờ nhìn ta.
Ta nói: “Sao còn ngây ra đấy? Không đi nhanh gặp mặt lần cuối, cha ngươi sắp nhắm mắt xuôi tay rồi.”
Hắn duỗi tay, vẻ mặt thản nhiên: “Quà của ta đâu? Đừng giấu nữa.”
…
“Nếu ta nói không có, ngươi có khóc không?”
Hắn không khóc, chỉ là tức giận dậm chân.
“Không có? Tại sao? Vì sao ta không có? Sao tên ma đầu kia lại có? Có phải cô thích hắn không? Ta không quan tâm, cô phải có trách nhiệm với ta. Không thể chân trong chân ngoài như thế được. Hơn nữa, ta không đẹp hơn hắn sao? Mắt cô có vấn đề rồi ư?”
Nói một hồi, hắn còn ngồi xuống đất ăn vạ, ôm chân ta khóc lóc.
“Ta biết ngay mà, đồ nữ nhân vô lương tâm, là ta si tâm vọng tưởng. Nhưng rõ ràng ta đẹp nhất, tại sao cô không thích ta, thích hai tên xấu xí kia làm gì? Chuyện này không hợp lý! Trì Nguyện, cô nói đi?”
Ta đá hắn một cái, hỏi: “Ngươi là một con yêu tinh hơn 2000 tuổi rồi, cả ngày chỉ biết khóc lóc gây chuyện, vậy có hợp lý không?”
Hắn oán trách: “Đều tại cô ép!”
“Được rồi, đừng giả vờ nữa, nhanh đi đi.”
Hoa Triệt bình tĩnh lại, đứng dậy cúi đầu nhìn ta.
Hắn hỏi: “A Nguyện, cô có muốn đi cùng ta không?”
Ta mím môi: “Đi đâu được chứ? Đây mới là nhà của ta.”
Hoa Triệt cũng không thất vọng, hắn ôm lấy ta, đầu gục xuống cọ cọ.
“Vậy cô ở đây chờ ta, chờ ta về nhà.”
12.
Ta thất hứa.
Bởi vì ta chết rồi.
Chết trên con sông nơi đại tỷ ta chết đuối. Ta nhảy xuống cứu cậu nhóc trong thôn thích nhặt đá ném con bò già của ta.
Khoảnh khắc ta chìm xuống nước, bên tai là tiếng hô hoán thất thanh.
Có tiếng khóc la của cậu nhóc, có tiếng kêu cứu của thôn dân trên bờ, còn có cả tiếng gọi dịu dàng của cha mẹ ta.
Cũng nghe thấy nhị ca cười: “A Nguyện ngoan ngoãn ở nhà trông nhà nhé, chờ nhị ca lên núi bắt thỏ con về cho muội chơi.”
Còn có cả tiếng đại tỷ kêu cứu: “A Nguyện, cứu tỷ! Gọi người đến cứu tỷ!”
Tiếng Ô Mộc Thanh, Đồ Lệ và Hoa Triệt dặn dò: “A Nguyện, chờ ta trở lại.”
Ta muốn nói lời xin lỗi, ta không chờ được.
Ta nghĩ, thật tốt, có thể đến gặp cha mẹ, đại tỷ, nhị ca.
Ta thật sự rất cô đơn, cứ vậy mà đi thôi.