Chương 7 - Nhãn Đỏ Bí Ẩn
7
Đó không phải sổ kế toán tiền bạc.
Mà là danh sách trẻ em, từng cái tên nối tiếp, kèm theo dãy ký hiệu và dữ liệu.
Trong đó, có cả tên Trần Nặc.
Bên cạnh ghi chú: 【Mẫu loại A, độ khớp gen 97%, đưa đến “Phòng khám”.】
Phòng khám? Là cái quái gì?
Tim tôi thót mạnh.
Kéo xuống, thấy thêm nhiều cái tên khác.
【Mẫu loại B, ghép tạng thành công, đưa đến “Phòng phẫu thuật”.】
【Mẫu loại C, vật liệu thí nghiệm, đưa đến “Phòng thí nghiệm”.】
Tay chân tôi lạnh ngắt.
Đây không chỉ là buôn người.
Mà là một chuỗi công nghiệp đen tối — lấy trẻ em làm hàng hóa.
Chúng dựa vào “khớp gen” và “ghép tạng” để phân cấp bọn trẻ, sau đó đưa đến các nơi khác nhau, xử lý như món hàng.
Tôi buồn nôn.
Lần đầu tiên, tôi nhìn thấy sự tàn ác của con người rõ rệt đến vậy.
Nắm đấm Yến Túc siết chặt, phát ra tiếng răng rắc.
Anh nhìn chằm chằm vào màn hình, trong mắt đầy tơ máu.
Trên đầu, nhãn 【Tìm em gái】 đang nhấp nháy dữ dội.
Anh kéo chuột, lướt đến cuối video —
Một cái tên hiện ra:
Yến Tư.
Sau đó không có cấp độ, không có dữ liệu.
Chỉ có một dòng chữ lạnh lẽo:
【Mẫu thí nghiệm đời đầu, thất bại, đã hủy.】
Cơ thể Yến Túc chấn động dữ dội.
Anh đứng chết lặng, bất động như tượng đá.
Tôi biết, Yến Tư — chính là em gái anh.
Bài diễn thuyết của Trần Quang có sức lôi cuốn mãnh liệt.
Ông ta nói về việc khoa học gien sẽ thay đổi tương lai loài người ra sao, làm thế nào để chinh phục ung thư và sự lão hóa.
Phía dưới, khán giả nghe đến mê mẩn, không ngừng vỗ tay rầm rầm.
Ông đứng trên sân khấu, ánh đèn rọi sáng toàn thân, trên đầu hiện những nhãn vàng lấp lánh:
【Thái đẩu y học】, 【Nhà từ thiện】, 【Phúc âm của nhân loại】。
Nhưng trong những khe hở của nhãn vàng ấy, tôi lại nhìn thấy mấy dòng chữ đen mờ ẩn hiện:
【Giả nhân giả nghĩa】, 【Lạnh lùng máu lạnh】, 【Đao phủ】。
Kỳ quái hơn, một nhãn màu xám 【Kẻ cuồng tín】 thoáng lóe lên trên đầu ông ta, nhanh đến mức như ảo giác.
Ông ta dường như cảm nhận được ánh mắt của tôi, khẽ liếc về phía này.
Ánh mắt kia rất ôn hòa, mang theo vẻ truy cứu của một học giả.
Nhưng tôi biết, sau sự ôn hòa ấy, là một vực sâu đen tối không đáy.
Bài diễn thuyết kết thúc, bước vào phần hỏi đáp.
Rất nhiều người giơ tay đặt câu hỏi, hầu hết đều liên quan đến sức khỏe và trường thọ.
Trần Quang đều kiên nhẫn trả lời từng người.
Đến lượt tôi, tôi đứng lên.
Mọi ánh nhìn đồng loạt tập trung về phía tôi.
“Chào viện trưởng Trần.” – tôi cố giữ giọng bình tĩnh – “Tôi có một vấn đề. Tôi nghe nói, trong nghiên cứu khoa học gien, có tồn tại những tranh cãi về đạo đức. Ví dụ như, việc sử dụng phôi thai người, hoặc… lấy trẻ em làm thí nghiệm.”
Lời vừa dứt, cả hội trường im phăng phắc.
Nụ cười trên mặt Trần Quang khựng lại.
Những nhãn vàng trên đầu ông ta, ánh sáng lập tức mờ đi.
Nhãn 【Kẻ cuồng tín】 lại hiện lên, lần này rõ ràng và đậm sắc hơn.
“Câu hỏi của cậu rất thú vị.” – phản ứng của Trần Quang rất nhanh, ông lập tức khôi phục nụ cười – “Nhưng tôi nghĩ, cậu đã hiểu nhầm về nghiên cứu của chúng tôi. Tất cả công trình của Bệnh viện Thánh Đức đều tuân thủ nghiêm ngặt chuẩn mực đạo đức y học quốc tế. Chúng tôi tuyệt đối không làm bất kỳ thí nghiệm phi pháp nào.”
Trên đầu ông, nhãn biến thành 【Nói dối】.
“Thật vậy sao?” – tôi truy hỏi – “Tôi còn nghe nói, có một quỹ tên là ‘Vĩnh Sinh’, đã tài trợ cho vài nghiên cứu mờ ám. Không biết viện trưởng Trần, ông có từng nghe qua chưa?”
Tôi thấy rõ, đồng tử của Trần Quang đột ngột co rút.
Nhãn 【Nói dối】 trên đầu ông biến mất.
Ngay sau đó hiện lên một nhãn thoáng qua 【Báo động】, rồi lập tức hóa thành 【Sát ý】 lạnh lẽo.
Chỉ thoáng chốc, nhưng tôi đã bắt được.
Ông ta đã nảy sinh sát tâm với tôi.
“Thưa ngài, nếu cậu còn nghi ngờ, có thể sau buổi diễn đến văn phòng của tôi, chúng ta sẽ trò chuyện kỹ hơn.” – Trần Quang vẫn mỉm cười, nhưng nụ cười kia đã chẳng còn chút hơi ấm.
“Tôi chỉ nghĩ, một nhà khoa học vĩ đại như ngài, không nên dính dáng đến những tổ chức mờ ám.” – tôi nói xong, ngồi xuống.
Tôi biết, mình đã thành công thu hút sự chú ý của ông ta.
Và cũng đồng thời, tự đặt bản thân vào vòng nguy hiểm.
Hội trường tan dần.
Tôi và Yến Túc không vội rời đi.
“Cậu quá bốc đồng.” – anh thấp giọng nhắc bên tai.
Trên đầu anh hiện nhãn 【Lo lắng】。
“Không bốc đồng, chúng ta chẳng có cơ hội.” – tôi đáp.
Đúng lúc đó, hai gã mặc vest đen bước tới.
“Xin mời hai vị, viện trưởng Trần mời.”
Đã đến.
Tôi và Yến Túc nhìn nhau, rồi đứng dậy theo họ đi.
Chúng tôi được đưa tới văn phòng viện trưởng trên tầng cao nhất.
Văn phòng rộng lớn kinh người, trang trí xa hoa.
Trần Quang ngồi sau bàn làm việc khổng lồ, tháo kính, thong thả lau bằng khăn nhung.
Ông ta không thèm liếc chúng tôi, như thể chúng tôi chỉ là không khí.