Chương 4 - Nhầm Người Bị Thương

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

13

 

Tề Thần và đại tiểu thư chạm ánh mắt với tôi, cả hai đều cúi đầu, ánh nhìn đầy chột dạ.

 

Trong khoảnh khắc ấy, những ký ức về Hỏa Độ – từng cái chạm, từng lời nói, từng hơi thở – đồng loạt ùa về.

 

Tôi gạt mạnh tay anh ra.

 

“Hỏa Độ, rốt cuộc anh muốn báo thù tôi thế nào?”

 

Anh nhíu mày: “Em nghĩ tôi đang báo thù em sao?”

 

“Chẳng lẽ không phải à? Tôi thừa nhận, ngay từ đầu tôi đã lừa anh. Cái gọi là thầm mến, cái gọi là thích — đều là giả!”

 

“Nhưng anh cũng có bạch nguyệt quang của mình cơ mà. Cô ta chưa về nước, anh chẳng phải cũng coi tôi như món đồ giải trí sao?”

 

Hơi thở anh trở nên dồn dập, các khớp ngón tay siết chặt đến trắng bệch.

 

“Đồ chơi… em nghĩ tôi nhìn em như thế à?”

 

“Anh dám nói không phải sao? Đêm đó anh không về phòng, tôi nghe thấy anh nói với người khác rằng đợi Tô Khuynh Nhan về nước sẽ cắt đứt với tôi.”

 

Nhớ lại câu nói hờ hững đêm ấy, mắt tôi bỗng cay xè.

 

Sắc mặt Hỏa Độ thoáng sững lại, anh định đưa tay chạm vào má tôi.

 

Tôi hất ra, ánh mắt anh chợt u tối.

 

“Anh…”

 

Chưa nói dứt câu, anh đột ngột ngã thẳng ra sau.

 

Tôi chết lặng.

 

14

 

Nghe tin Hỏa Độ ngất xỉu, Tô Khuynh Nhan lập tức chạy đến.

 

Vừa thấy tôi ở đó, cô ta sững người, ánh mắt giao nhau đầy ngỡ ngàng.

 

Tôi vội mở miệng giải thích:

 

“Tôi thật sự đã lấy tiền bỏ trốn khỏi Kinh Thành, là Hỏa Độ ép tôi quay về.”

 

Cô ta khẽ thở dài: “Ban đầu tôi cũng nghĩ cô chỉ là con chim hoàng yến anh ấy nuôi bên cạnh.”

 

“Tôi tưởng khi anh ấy chơi chán rồi sẽ buông cô ra, không ngờ cô rời đi, anh ấy lại phát điên.”

 

“Biết được chuyện tôi và Ninh Vận làm, anh ấy liền bắt cả hai chúng tôi tra hỏi tung tích cô.”

 

“Tôi và Ninh Vận đều không chịu nói, anh ấy cứ giam giữ, làm việc điên cuồng, cho tới khi anh ấy cướp sạch hợp đồng của công ty chúng tôi. Khi công ty sắp phá sản, Ninh Vận buộc phải khai ra nơi cô ở.”

 

“Tôi nghĩ, có lẽ anh ấy thật sự thích cô, nên mới làm đến mức ấy.”

 

Tôi ngẩn người, “Sao có thể chứ? Anh ấy thích là cô cơ mà, hôm đó tôi còn nghe người ta nói, anh ấy luôn đợi cô.”

 

Tô Khuynh Nhan khẽ cười khổ: “Tôi từng nghĩ như thế.”

 

“Nhưng sau này mới hiểu, anh ấy đợi tôi chỉ vì tôi lấy ân cứu mạng ra uy hiếp anh.”

 

“Năm đó tôi thay anh chắn một nhát dao của bọn bắt cóc, anh ấy luôn thấy áy náy, nói sẽ bù đắp cho tôi. Khi đó tôi yêu cầu, nếu anh chưa thích ai thì hãy đợi tôi về nước kết hôn.”

 

“Hôm đó, anh tìm tôi, nói lời hứa đó anh không thể giữ nữa, vì anh đã có người mình thật lòng thích.”

 

“Tôi nghĩ nếu tôi cố chấp, có lẽ anh sẽ động lòng với tôi… nhưng không.”

 

Lời của Tô Khuynh Nhan cứ vang mãi trong đầu tôi.

 

Hỏa Độ vẫn nằm mê man, bác sĩ nói anh kiệt sức, không nghỉ ngơi mới ngất.

 

Tôi khẽ vuốt hàng lông mày nhíu chặt của anh.

 

Anh mở mắt, ánh nhìn lóe lên chút sáng.

 

Tôi nói: “Hỏa Độ, chúng ta coi như chưa từng có gì nhé.”

 

15

 

Anh nắm chặt lấy tay tôi, tay run nhẹ.

 

“Thẩm Chấp Sơ, em không thích tôi à?”

 

“Đến giả vờ lừa tôi thêm một chút cũng không muốn sao?”

 

Hốc mắt anh đỏ lên, giọng khàn, mang theo sự tuyệt vọng khiến tim tôi đau nhói.

 

“Tôi biết hết những gì em làm rồi.”

 

Giọng Hỏa Độ có chút gấp: “Tôi nói ‘cắt đứt’ là cắt với Tô Khuynh Nhan, không phải với em.”

 

Giọt nước mắt nóng hổi của anh rơi lên tay tôi.

 

“Hỏa Độ, nghe tôi nói được không?”

 

Anh đột nhiên ngồi dậy, siết chặt tôi trong lòng, giấu mặt vào cổ tôi.

 

“Tôi không nghe. Thẩm Chấp Sơ, em vẫn không cần tôi…”

 

“Tôi tưởng chỉ cần cho em thời gian, em sẽ chịu quay về bên tôi, nhưng hóa ra vẫn thế.”

 

Tôi nhẹ nhàng vỗ lưng anh, giọng khẽ dỗ dành:

 

“Hỏa Độ, tôi không có ý đó.”

 

“Tôi chỉ không muốn ở lại Kinh Thành nữa, muốn về quê thôi.”

 

Cả người anh khựng lại, giọng nghèn nghẹn:

 

“Vẫn là không muốn ở bên tôi.”

 

“Hỏa Độ, ý tôi là anh để tôi về trước đi.”

 

Nước mắt anh vẫn không ngừng rơi.

 

“Tôi sẽ ở đó, lần này thật sự không trốn nữa, cho tôi thời gian, tôi muốn suy nghĩ rõ ràng chuyện giữa chúng ta.”

 

“Những lời trước đó, coi như là quên hết quá khứ.”

 

Cuối cùng, Hỏa Độ chỉ khẽ đáp một tiếng: “Được.”

 

Mấy tháng sau khi tôi về thị trấn, tôi bận rộn mở tiệm hoa nhỏ.

 

Có khi làm suốt đêm không ngủ.

 

Tối hôm đó, tôi vừa dọn dẹp xong, bước ra ngoài thì đụng phải một nhóm đàn ông say khướt.

 

“Em gái, khuya vậy còn đi một mình à, đến chơi với bọn anh đi?”

 

Tôi vừa bấm xong số 110, họ đã định xông tới.

 

Ngay giây tiếp theo, những tiếng la đau đớn vang lên.

 

Có người chắn trước mặt tôi.

 

Tôi ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt Hỏa Độ.

 

“Thằng nhóc, tốt nhất đừng xen vào việc người khác!”

 

Chúng xô đẩy Hỏa Độ, anh vẫn không lùi bước.

 

“Đã muốn chơi à, thì đừng trách!”

 

Bọn họ đồng loạt lao lên, Hỏa Độ vung nắm đấm đánh trả từng cú một.

 

Một tên định chạm vào tôi, Hỏa Độ vừa lao đến thì —

 

Bị gậy của chúng phang mạnh vào sau đầu.

 

“Hỏa Độ!”

 

Tiếng còi cảnh sát vang lên từ xa, bọn chúng hoảng hốt bỏ chạy.

 

16

 

Khi Hỏa Độ được đẩy vào phòng phẫu thuật,

 

toàn thân tôi vẫn còn run rẩy, tay vẫn dính máu nóng của anh.

 

Trong đầu chỉ toàn hiện lên hình ảnh Hỏa Độ nằm trong lòng tôi, máu không ngừng tràn ra.

 

Khi bác sĩ đẩy anh ra, họ nói cần phải ở lại bệnh viện theo dõi thêm.

 

Tôi ngồi cạnh giường rất lâu, mà Hỏa Độ vẫn chưa tỉnh.

 

“Tôi chẳng phải đã nói, hãy cho tôi thời gian để suy nghĩ về mối quan hệ của chúng ta sao?”

 

“Sao anh lại đến chứ…”

 

Thời gian qua dù tôi đi đâu, cũng luôn có một ánh nhìn âm thầm dõi theo.

 

Tôi biết đó là Hỏa Độ — bằng không, anh cũng chẳng thể xuất hiện kịp thời lúc tôi gặp nguy hiểm.

 

Nước mắt làm mờ tầm nhìn.

 

Tôi khẽ nấc lên, đỉnh đầu bỗng được một bàn tay to ấm áp vuốt nhẹ.

 

Ngẩng lên, tôi bắt gặp ánh mắt của Hỏa Độ — anh mỉm cười, khóe môi hơi cong.

 

Nước mắt tôi lại trào ra.

 

“Tôi chỉ là… muốn nhìn em, nên mới theo đến.”

 

Giọng anh yếu ớt.

 

“Anh đừng cố nói nữa, nằm xuống nghỉ đi.”

 

Hỏa Độ nhích người, chừa ra một chỗ, ra hiệu tôi nằm xuống bên cạnh.

 

“Tiểu Sơ, đã nửa năm rồi, em vẫn không thể cho tôi một cơ hội sao?”

 

Anh ôm lấy tôi bằng cánh tay yếu ớt, giọng nói mang chút ấm ức như đứa trẻ bị bỏ rơi.

 

Tôi khẽ cười, vòng tay ôm lại anh, tựa đầu vào ngực anh.

 

“Hỏa Độ, thật ra ngay từ đầu tiếp cận anh có mục đích là lỗi của tôi.”

 

“Nhưng sau khi ở bên anh, tôi mới nhận ra mình đã thật sự thích anh.”

 

“Lúc Tô Khuynh Nhan kể với tôi những chuyện anh từng làm, tôi hoang mang, không biết nên đối mặt thế nào, chỉ muốn trốn tránh.”

 

“Đến khi thấy anh lao ra bảo vệ tôi, còn ngã trong vũng máu, tôi đau đến mức như tim bị xé nát.”

 

“Giờ tôi đã nghĩ thông rồi… tôi muốn nghiêm túc ở bên anh.”

 

Hỏa Độ nghe xong, cả người sững lại.

 

Giây sau, khóe môi anh khẽ nhếch, rồi cúi xuống hôn tôi — từ giữa trán đến chóp mũi, từng cái một.

 

“Hỏa Độ, đủ rồi.”

 

“Không đủ… thế nào cũng không đủ…”

 

……

 

Ngày cùng Hỏa Độ trở lại Kinh Thành,

 

đúng lúc gặp Tề Thần cầu hôn Ninh Vận.

 

Hỏa Độ cười, nói: “Thật ra từ lâu tôi đã biết mối quan hệ giữa em và Ninh Vận rồi.”

 

“Hôm đó tôi xem camera trong thư phòng, thấy em mở máy tính của tôi, gửi lịch trình và thông tin liên lạc của Tề Thần cho cô ấy.”

 

“Dù biết em tiếp cận tôi vì mục đích đó, tôi vẫn cam tâm bị em lừa.”

 

Hỏa Độ siết chặt tôi trong vòng tay.

 

Khoảnh khắc ấy, tôi chỉ thấy lòng mình tràn ngập hạnh phúc.

 

(Kết thúc)

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)