Chương 4 - Nhầm Lẫn Định Mệnh
8
Trước ô cửa sổ sát đất.
Hoàng hôn dát vàng lên dãy núi xa xa, làn gió nhẹ khẽ cuộn qua tầng mây chiều.
Tôi ôm chặt lấy eo Lục Văn Triều, cắn nhẹ lên vai anh, giọng nghẹn ngào cầu xin:
“Hức… nhận ra rồi, nhận ra rồi.
“Lục Văn Triều… anh Triều, ông xã! Tha cho em đi…”
Sau ngày hôm đó, mối quan hệ giữa tôi và anh ta tiến thêm một bước.
Lục Văn Triều tặng tôi nhiều quần áo, trang sức hơn.
Thậm chí còn lấy cớ mua quà sinh nhật cho Lục Nghiễn Từ để đưa tôi đi dạo phố.
Tôi hét lên như một con sóc đất bị chọc trúng, cảm giác anh ta đang lấy Lục Nghiễn Từ ra để “dằn mặt” tôi.
“Thật ra anh không cần mua những thứ này cho em đâu…”
“Tại sao?”
Tim tôi như bị siết chặt:
“Nếu sau này anh hối hận thì sao? Bây giờ anh đối tốt với em mà không cần hồi đáp, nhưng lỡ một ngày nào đó anh thấy hối hận thì đã quá muộn rồi. Thay vì vậy, chi bằng dừng lại ngay từ bây giờ, chúng ta…”
Chia tay.
Tôi còn chưa kịp nói hết câu.
Anh ấy đã cúi xuống, đôi bàn tay thon dài lật nhẹ, khéo léo buộc một chiếc nơ bướm đẹp mắt quanh eo tôi.
“Hẹn hò không phải nên như thế sao? Nếu thật sự cần một sự hồi đáp—”
Đôi mắt đen sâu thẳm gợn sóng, giọng nói trầm thấp lướt qua tai tôi:
“Vậy em hãy thích anh thêm một chút đi.”
Lòng tôi rối như tơ vò.
Đối với tôi.
Lục Nghiễn Từ của năm mười bảy tuổi là sự cứu rỗi, thế nên tôi không thể kìm nén mà thích anh ấy.
Còn Lục Văn Triều của năm hai mươi lăm tuổi, tôi không biết phải mở lòng như thế nào để đối diện với tình cảm thẳng thắn và mãnh liệt của anh ấy.
Tôi né tránh ánh mắt anh, chuyển chủ đề:
“Sinh nhật Lục Nghiễn Từ tuần sau nữa, anh thấy chiếc cà vạt này thế nào?”
Tôi cười rạng rỡ hỏi.
Đường nét sắc bén trên khuôn mặt Lục Văn Triều khẽ căng lên, anh ta cầm lấy một chiếc cà vạt màu xanh lục:
“Chiếc này hợp với cậu ta hơn, đúng không?”
Có gì đó kỳ lạ.
Như thể… ghen vậy.
“Tặng màu xanh lá không ổn lắm đâu nhỉ?”
Bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của tôi, Lục Văn Triều nhếch môi:
“Cậu ta thích màu xanh.”
Nói xong, anh ta quay sang nhân viên cửa hàng:
“Gói cả hai chiếc này.”
Tôi cũng không để tâm lắm, nhân lúc anh ta đi thanh toán, tôi chọn thêm một chiếc khuy măng sét tinh xảo.
Thiết kế của nó trông rất hợp với Lục Văn Triều.
Buổi tối, gió nhẹ se lạnh, anh đưa tôi về tận nhà.
Thực ra, không chỉ một lần anh đề nghị tôi chuyển đến ở cùng anh, chỉ vì câu “Em sẽ chịu trách nhiệm với anh” mà tôi đã lỡ miệng nói hôm đó.
Nhưng nhìn lại, dường như người chịu trách nhiệm lại là anh.
Lo tôi gặp nguy hiểm trên đường về, mỗi lần tan làm đều kiên trì đưa tôi về tận cửa.
“Lục Văn Triều, có lẽ chúng ta…”
Tôi vừa mở miệng.
Bóng đen phía sau đột ngột bao trùm.
“Tránh ra, Minh Thư!”
Anh ôm chặt lấy tôi, dùng lưng đỡ lấy đòn tấn công bất ngờ.
Chai rượu vỡ tan trên mặt đất, máu từ sau đầu anh chảy xuống.
Tôi hoảng loạn hét lên:
“Lục Văn Triều!”
Anh nhanh chóng kéo tôi lùi sang bên cạnh, cởi kính gọng vàng ném xuống đất, ánh mắt sắc bén như dao, vung chân đá mạnh gã say xỉn kia.
Khoảnh khắc ấy, hình ảnh chàng trai trẻ từng cứu tôi khỏi đám lưu manh năm nào chợt trùng khớp với anh.
Tay tôi run rẩy bấm số cảnh sát.
Tôi chợt thất thần nghĩ—
Năm đó, người cứu tôi rốt cuộc là Lục Nghiễn Từ hay là Lục Văn Triều?
9
Sinh nhật còn chưa đến, chúng tôi đã gặp nhau trong phòng bệnh cao cấp của bệnh viện.
Lục Nghiễn Từ nhìn chằm chằm vào bàn tay tôi đang nắm chặt tay Lục Văn Triều, đáy mắt tối sầm, bất chợt bật cười lạnh:
“Bắt đầu từ bao giờ?”
Tôi biết anh ấy đang hỏi điều gì:
“… Nửa tháng trước.”
Lục Nghiễn Từ siết chặt quai hàm, gần như nghiến răng:
“Vậy hôm đó em không về nhà cả đêm, là vì ở bên anh ta?”
Anh ấy nhắm mắt lại, kiềm chế cảm xúc.
Tôi nhẹ giọng đáp:
“Đúng.”
Bàn tay anh siết chặt, khớp ngón tay trắng bệch:
“Vậy còn hôm đó, trong văn phòng, chỗ sườn xào chua ngọt…”
“Đừng nói nữa.”
“Anh không muốn nghe.”
Chàng trai trẻ đạp mạnh vào chân ghế, giọng nói mang theo chút bực bội:
“Em chưa từng coi anh là bạn đúng không?”
Ánh mắt anh ấy lấp lánh, như thể sắp rơi nước mắt.
Nhưng cuối cùng, anh ngẩng đầu lên, kìm lại giọt lệ đó, giọng điệu nhẹ bẫng:
“Chia tay với anh ta đi.”
“Ở bên anh.”
Những lời tôi đã mong chờ suốt bao năm qua.
Vậy mà lại nghe được vào khoảnh khắc này.
Tâm trạng tôi hỗn loạn, suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi mở miệng:
“Thật ra hôm đó, em đến tìm anh để tỏ tình.
“Nhưng em không ngờ người trong phòng lại là Lục Văn Triều.”
“Lục Nghiễn Từ, em đã thích anh từ rất lâu rồi.”
Ánh mắt anh ấy đột nhiên khóa chặt tôi.
“Nhưng bây giờ, em không chắc mình còn thích anh nữa.”
Ánh sáng trong đôi mắt anh từ từ vụt tắt.
Thực ra, ngay từ khoảnh khắc tôi tỉnh dậy và nhìn thấy Lục Văn Triều vào sáng hôm đó, tôi đã biết—
Giữa tôi và Lục Nghiễn Từ, không còn khả năng nào nữa.
Nhưng lạ lùng thay, tình cảm tuổi trẻ ấy, đến khoảnh khắc này, dường như tôi đã có thể buông bỏ.
Tôi cảm thấy bình thản.
Thậm chí còn có thể đưa tay về phía anh ấy, mỉm cười:
“Lục Nghiễn Từ, sau này chúng ta vẫn có thể làm bạn, đúng không?”
Bàn tay anh buông thõng hai bên từ từ siết chặt, giọng anh khàn đặc:
“Minh Thư, em TMD* đang nói cái quái gì vậy?”
(*TMD: Một câu cảm thán khá mạnh, tương tự như “mẹ nó” hay “chết tiệt” trong tiếng Việt.)
“Anh chưa từng nghĩ đến chuyện làm bạn với em.”
“Trước đây không, bây giờ không, và sau này cũng vậy.”
Cuối cùng, anh ấy không nắm lấy tay tôi.
Cũng không thể làm hòa với tôi.
Trong căn phòng bệnh tràn ngập mùi thuốc sát trùng, tôi vươn tay chọc chọc vào sống mũi của Lục Văn Triều:
“Nghe thấy hết rồi hả?”
Người đàn ông đang nhắm mắt lặng yên bỗng mở mắt ra, như thể đã không thể nhẫn nhịn thêm nữa.
Anh kéo mạnh tôi vào lòng, siết chặt đến mức như muốn khắc tôi vào tận xương tủy.
Tôi giãy giụa:
“Lục Văn Triều, anh làm gì vậy? Đầu anh còn bị thương đấy!”
Mùi hương lạnh lẽo quen thuộc bao trùm lấy tôi, giọng anh trầm thấp, lười biếng nhưng lại mang theo áp lực cực lớn:
“Em biết khi anh ta nói những lời đó, anh đang nghĩ gì không?”
Anh dừng một chút, hàng mi dài che phủ đôi mắt sắc bén:
“Anh muốn giết cậu ta.”
“Nếu không phải vì sinh ra trong một gia đình tốt, thì cậu ta đừng mong bước ra khỏi căn phòng này.”
Tôi bật cười khúc khích.
Anh nắm lấy cằm tôi, khiến tôi phồng má ra:
“Buồn cười lắm à?”
Tôi lắc đầu, nhưng cũng vì anh đang bị thương nên không dám nghịch ngợm quá đà.
Lục Văn Triều đột nhiên ngẩng lên, nhẹ nhàng hôn lên môi tôi.
Mặt tôi đỏ bừng:
“Lục Văn Triều, anh… không biết giữ đạo đức à?”
“Với bệnh nhân thì cần đạo đức gì?”
Anh cười khẽ, lại kéo tôi vào lòng, nhiệt độ nóng bỏng từ người anh ấy truyền đến khiến tôi đỏ cả tai.
Anh bất chợt ghé sát vào tôi, hơi thở nóng rực phả lên vành tai, giọng nói trầm khàn đến mức khiến người ta run rẩy:
“Anh chỉ muốn hỏi em một câu thôi.”
“Câu gì?”
“Anh muốn biết—”
“Bây giờ thì sao? Em đã thích anh thêm một chút chưa?”
Nhịp tim tôi khựng lại, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của anh.
Tôi chưa kịp trả lời, anh đã cắt ngang.
“Không cần nói gì cả.”
Ngay sau đó, môi anh áp xuống, khóa chặt môi tôi.
Anh giữ chặt gáy tôi, từ dò xét đến cuồng nhiệt, hơi thở quấn quýt lấy nhau.
Có lẽ, câu trả lời đã sớm có trong tim tôi rồi.
Nụ hôn kết thúc, hơi thở anh gấp gáp bên tai tôi, bàn tay nắm lấy tay tôi:
“Bệnh nhân hình như không có sức lắm.”
“Minh Thư, lần này, em tự làm đi.”
Mặt tôi nóng bừng.
10
Sau khi tôi đồng ý, Lục Văn Triều chính thức thông báo với người lớn trong nhà về mối quan hệ của chúng tôi.
Mọi người trong gia đình đều không có ý kiến gì.
Chỉ có duy nhất một người—
Lục Nghiễn Từ, lần đầu tiên trong đời lên tiếng trong nhóm chat gia đình:
【Ha ha, đào góc tường của tôi, anh cũng giỏi đấy, Lục Văn Triều.】
【Xin lỗi, tôi không đồng ý chuyện này.】
Ngay sau đó, Lục Văn Triều nhắn lại:
【Không cần cậu đồng ý.】
Giây tiếp theo—
Anh ấy trực tiếp đá Lục Nghiễn Từ ra khỏi nhóm.
Lục Nghiễn Từ thực sự không thể chịu nổi nữa.
Vì vậy, vào ngày Lục Văn Triều xuất viện, anh ấy chủ động đến bệnh viện.
Nhưng lại chặn tôi lại:
“Minh Thư, em đi làm thủ tục xuất viện đi. Anh có vài lời muốn nói với anh trai anh.”
Lục Văn Triều đứng chắn giữa tôi và Lục Nghiễn Từ, khí thế áp đảo:
“Nghiễn Từ, em nên gọi cô ấy là chị dâu.”
“Haha, hai người còn chưa kết hôn mà. Có phải chị dâu hay không còn chưa chắc đâu.”
“Thế à? Nhưng dù có kết hôn hay không, thì cô ấy cũng không còn liên quan gì đến em nữa rồi, đúng không, em trai thân mến?”
“Anh—!”