Chương 3 - Nhà Cưới Ghi Tên Ai
Tôi quay người bỏ đi, anh ta kéo tay tôi lại: “Sao lại không liên quan? Cưới xong em chẳng phải cũng ở đó sao?”
“Gia Gia, kết hôn cần hai người cùng đóng góp. Em định xách vali vào ở luôn à?”
Tôi cười nhạt: “Tôi cũng có thể… không ở với anh.”
Anh ta cau mày: “Gì mà không ở cùng? Đã cưới còn đòi ở riêng, vậy cưới làm gì?”
“Thôi đừng làm loạn, tôi không có thời gian. Đặt cọc cho bên thiết kế rồi, chỉ chờ em đưa nốt tiền là thi công.”
Tôi thở dài — không hiểu tự tin ở đâu mà nghĩ tôi bị anh ta nắm trong tay.
“Anh nói tôi không thể ở miễn phí nhà anh đúng không? Thế tôi không ở nữa, được chưa?”
Tôi lấy từ túi ra cuốn sổ đỏ mới toanh, đặt mạnh lên ngực anh ta: “Tôi có nhà riêng, không ở nhà anh, nghe rõ chưa?”
Anh ta đứng sững, không ngờ tôi lại tung chiêu này.
Lật từng trang sổ đỏ, ánh mắt lộ rõ vẻ không tin nổi.
Anh ta gập lại, cau mày nhìn tôi: “Ai cho phép em làm vậy? Đi trả lại nhà cho tôi.”
Rồi kéo tay tôi, định nhét vào xe, tôi giằng mạnh ra.
“Đủ rồi, anh tưởng tôi không nhìn ra gia đình anh đang tính toán tôi sao? Anh lật kèo, thì đừng trách tôi rút củi đáy nồi.”
“Tôi có nhà riêng, không lấy của anh một xu. Nhà của anh, muốn cho ai ở thì tùy.”
5
Tôi định bỏ đi, nhưng anh ta giữ chặt tay, mắt đỏ hoe: “Gia Gia, căn nhà này là mua cho em.”
“Giờ chúng ta vét sạch tiền mua nhà, lại còn gánh khoản vay. Em lại tự mua nhà, vậy sau này sống thế nào?”
“Không sống nữa.” – tôi hất tay anh ra – “Mua cho tôi sao? Nhà ghi tên bố mẹ anh, bắt tôi sửa, còn muốn tôi trả góp.”
“Nếu ly hôn, nhà vẫn là của anh, tiền tôi bỏ sửa và trả góp liệu lấy lại được không?”
Tôi bật cười, nhìn gương mặt anh ta càng lúc càng lộ vẻ chột dạ: “Trần Dũng, anh nghĩ tôi bị anh ăn chắc, hay vì tình mà mù quáng, đến chút tính toán này cũng không nhận ra?”
“Nói là mua cho tôi, nhưng liên quan gì tới tôi? Lấy vợ chẳng phải cũng phải mua nhà à? Sao lại thành mua cho tôi?”
Anh ta hít sâu, bình tĩnh lại: “Vậy thế này, chẳng phải em không vui vì sổ đỏ ghi tên bố mẹ anh sao? Thêm tên bốn người vào, được chưa?”
Tôi há hốc miệng, tự hỏi trước đây mình bị gì mà nhìn trúng loại người này.
“Bốn người? Anh đang đùa à?”
Tôi nhìn thẳng, nói rành rọt: “Chưa đăng ký kết hôn, chưa cưới, còn kịp dừng. Tôi không lấy của gia đình anh đồng nào, cũng chẳng thiết ở. Chúng ta chia tay đi.”
6
Mua xong nhà, tôi quay về công ty nộp đơn nghỉ việc.
Vì chuyện cưới xin, tôi từng từ bỏ ý định khởi nghiệp, chọn làm việc văn phòng ổn định, nhận lương cố định, sống yên bình.
Nhưng đời đâu cho yên — lúc bạn muốn chùng xuống, nó sẽ cho bạn một cú hích, đẩy bạn trở lại con đường vốn thuộc về mình.
Tôi gửi đơn, bàn giao xong, vừa lấy giấy nghỉ việc thì Trần Dũng xông vào.
Giật lấy thùng đồ trên tay tôi, quay sang sếp quát: “Sếp, đừng cho Gia Gia nghỉ, chúng tôi sắp cưới rồi. Cô ấy không làm, một mình tôi trả không nổi tiền nhà.”
“Sếp ạ, cô ấy bốc đồng quá, nghỉ mà không bàn với tôi. Để tôi đưa về dạy lại, sau này không được tùy hứng.”
Cả văn phòng nhìn sang, xì xào bàn tán.
“Đây là bạn trai Hàn Gia à? Nghe nói nhà cô ấy khá giả, sao lại chọn loại này?”
“Chắc chưa nếm đủ khổ, nên muốn thử mùi đời.”
“Thế nên yêu phải cẩn thận, không thì thành vết nhơ, vừa mất mặt, vừa xấu hổ.”
Tôi ghé sát, hạ giọng: “Anh làm cái gì vậy? Chúng ta chia tay rồi. Tôi nghỉ việc liên quan gì đến anh?”
“Gia Gia, đừng làm loạn. Việc đâu dễ kiếm. Hai bên gia đình gặp nhau rồi, sao nói chia là chia?”
“Để tôi nói với sếp, họ sẽ cho em quay lại. Về đi làm, đừng bướng nữa. Có gì để chồng lo.”
Tôi tức điên — đúng là màn kịch lố đời tôi từng thấy.
Sếp nhìn anh ta như nhìn kẻ ngốc, giọng chậm rãi: “Thủ tục nghỉ đã hoàn tất, đây là quyết định đã được cô ấy cân nhắc kỹ. Còn chuyện của hai người, ra ngoài mà nói.”
Ra khỏi công ty, anh ta lại năn nỉ tôi tìm việc mới.