Chương 4 - Nguyệt Tình Trong Cung
Chương 4
“Có thể ăn no, có thể ngủ một giấc an ổn , đối với ta mà nói , đã là phúc phận lớn bằng trời rồi .
Còn những thứ khác, ta chưa từng nghĩ tới, cũng không dám nghĩ tới.”
Những lời đó của ta , Hạnh Nhi hiểu được bao nhiêu, ta không biết .
Nhưng nàng ta không khóc nữa, chỉ lặng lẽ giúp ta xoa bóp đầu gối, lực tay cũng thả nhẹ nhàng hơn.
Cứ như vậy , ngày tháng trôi qua từng ngày.
Sân của Vãn Tình Hiên không lớn, một góc có mảnh đất trống, vì lâu ngày không có người ở nên cỏ dại mọc đầy.
Ta rảnh rỗi không có việc gì làm , bèn bảo Hạnh Nhi đến Nội Vụ Phủ xin một ít hạt giống rau về.
Lúc đầu Hạnh Nhi không hiểu, cho rằng Chủ t.ử ở trong cung mà trồng rau, nếu truyền ra ngoài sẽ bị người ta chê cười .
“Cười cái gì?”
Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó
Ta hỏi nàng ta :
“Cười ta biết trồng trọt, hay cười chúng ta có rau ăn?”
Nàng ta bị ta hỏi đến á khẩu, đành phải làm theo lời ta .
Ta nhổ cỏ, cuốc đất.
Đất trong cung đã lâu không được cày xới, kết tảng rất cứng.
Ta phải tốn rất nhiều sức lực mới cuốc được một luống rau nhỏ tơi xốp.
Ta gieo hạt giống xuống, rồi xách xô nước, đi đi lại lại múc nước giếng để tưới.
Mồ hôi chảy dài trên trán, thấm ướt vạt áo, nhưng trong lòng ta lại cảm thấy vững vàng.
Mùi đất, sự mệt mỏi sau khi lao động, tất cả đều là những thứ quen thuộc với ta , là thứ có thể giúp ta an thân lập mệnh.
Tiểu Đào ít nói , nhưng luôn âm thầm giúp ta xách nước.
Hạnh Nhi từ chỗ cằn nhằn ban đầu, về sau cũng cầm chiếc cuốc nhỏ, ra dáng giúp ta nhổ cỏ.
Ba chúng ta cùng nhau chăm sóc mảnh rau nhỏ bé ấy , khiến nó trở nên gọn gàng, ngăn nắp.
Trưa hôm đó, ta đang ngồi xổm trong vườn rau, cẩn thận tỉa những cây cải xanh vừa mới nhú mầm.
Những chiếc lá non xanh biếc còn đọng lại giọt nước, nhìn thật đáng yêu.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân khẽ khàng, ta tưởng là Hạnh Nhi, bèn không ngẩng đầu lên mà nói :
“Nước trong chum đủ dùng rồi , không cần đi múc nữa đâu , nghỉ một lát đi .”
Người phía sau không đáp lời.
Ta thấy có gì đó không đúng, quay đầu lại , vừa vặn đối diện với đôi mắt quen thuộc.
Hoàng thượng không biết đã đứng sau lưng ta từ lúc nào.
Người mặc thường phục màu đen, lặng lẽ nhìn ta , giữa hàng mày mang theo vẻ mệt mỏi không thể xua tan.
Ta giật mình , vội vàng đứng dậy, phủi bùn đất trên tay, có chút luống cuống hành lễ.
“Đứng lên đi .”
Người mở lời, giọng có chút khàn.
Ánh mắt người rời khỏi ta , đặt lên luống rau xanh mướt, trong đó có một điều gì đó khó tả.
“Nàng ở trong cung, lại làm việc này ?”
“Rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi.”
Ta nhỏ giọng đáp.
Người không nói gì thêm, chỉ chậm rãi đi dọc bờ luống, như đang suy nghĩ điều gì.
Trông người rất mệt mỏi, dưới mắt có quầng thâm nhạt, hoàn toàn không còn sự vui mừng khôn xiết khi mới nghe tin có hỉ hôm trước .
Người dường như… không còn vui vẻ như vậy nữa.
Mọi người trong cung đều nói , người đã mong đợi đứa bé này rất nhiều năm rồi .
Hiện giờ Quý phi đã mang thai, đáng lẽ ra người phải là người hạnh phúc nhất trên đời.
Nhưng thần sắc người lúc này , lại nặng trĩu hơn cả sự ưu sầu.
“Bệ hạ,”
Ta nhìn hàng mày đang nhíu chặt của người , chẳng hiểu sao lại mở lời.
“Người dân quê chúng thần nói , con cái là phúc khí mà ông trời ban cho. Phúc khí đã đến, con người nên vui vẻ mà đón nhận.”
Bước chân người dừng lại , quay đầu nhìn ta , ánh mắt có chút phức tạp.
Có lẽ người không ngờ rằng ta lại nói ra những lời như vậy .
Ta bị người nhìn đến có chút căng thẳng, cúi đầu xuống, tiếp tục nói :
“Cây trồng ngoài đồng, người có lo lắng cho nó, nó cũng lớn lên như thế. Người không lo lắng, nó cũng lớn lên như thế.
Chỉ cần đúng lúc tưới nước bón phân, thì nhất định sẽ có thu hoạch. Phúc khí của con người , đại khái cũng là đạo lý này .”
Đây là đạo lý mà cha ta đã dạy ta khi người còn sống.
Lúc đó nhà nghèo, gặp thiên tai, cha ta nhìn những cây lúa mạch khô héo, thở dài suốt đêm.
Sau này người nghĩ thông suốt, liền nói với ta , điều con người có thể làm , chính là làm tốt việc trong tay, còn lại , hãy giao cho ông trời.
Hoàng thượng lặng lẽ lắng nghe .
Mãi lâu sau , người mới khẽ “Ừm” một tiếng.
Giọng người rất nhẹ, giống như một tiếng thở dài.
Người lại đứng thêm một lúc, không nói gì thêm, rồi quay lưng rời đi .
Sau khi Người rời đi , Hạnh Nhi mới dám rón rén lại gần, đè thấp giọng, mặt đầy vẻ sợ hãi và khó hiểu.
“Chủ tử, người thật sự quá gan dạ , dám nói chuyện với Bệ hạ như thế.”
Nàng ta ngừng một chút, rồi lại tò mò hỏi:
“Bệ hạ bị làm sao vậy ? Quý phi nương nương đang mang Long tự, Người không nên ngày ngày vui vẻ không khép miệng được sao ?”
Ta lắc đầu, ta cũng không biết .
Mãi đến tối, Hạnh Nhi không biết đã dò la tin tức từ đâu về, đóng cửa lại , thần thần bí bí nói với ta :
“Chủ tử, nô tỳ đã dò hỏi được rồi . Sở dĩ Bệ hạ phiền muộn là vì nhà mẹ đẻ của Quý phi nương nương.”