Chương 3 - Nguyệt Hoa và Bắc Cực Tinh
“Vâng.” Tôi bình tĩnh đáp.
“Tất cả ghi chép tác chiến và hệ thống phân tích chiến thuật của tôi cũng chuyển giao cho cô ấy đi, tôi không cần nữa.”
Giọng thủ trưởng trầm hẳn xuống:
“Những chiến thuật này là kết tinh của tám năm tâm huyết, chỉ có em mới thực sự phát huy được sức mạnh của chúng.”
Tôi không đáp lại, chỉ lặng lẽ bước lên chiếc xe jeep quân sự trở về căn cứ.
“Thủ trưởng, xin hãy giúp tôi một việc cuối cùng.”
“Tôi đã nhận được thông báo trúng tuyển khóa bồi dưỡng của Viện Khoa học Quân sự Quốc gia, tôi quyết định sẽ đi học.”
“Xin hãy giúp tôi nhanh chóng hoàn tất thủ tục điều chuyển.”
Thủ trưởng im lặng hồi lâu, rồi lên tiếng:
“Niệm Hà, em nghĩ kỹ rồi chứ? Một khi gia nhập Học viện, toàn bộ hồ sơ quân vụ của em sẽ được thiết lập lại từ đầu.”
“Vâng.”
Thấy tôi kiên quyết, thủ trưởng chỉ còn biết thở dài:
“Ba ngày nữa sẽ hoàn tất mọi thủ tục cho em.”
“Cảm ơn thủ trưởng.” Tôi chân thành nói.
“Không cần cảm ơn. Em là chỉ huy xuất sắc nhất mà tôi từng đào tạo. Mong em có thể tìm được chiến trường thuộc về chính mình.”
Cúp máy, tôi thở ra một hơi thật dài.
Từ nay về sau, tôi cuối cùng cũng không cần sống vì kỳ vọng của người khác nữa, mà có thể lựa chọn cho chính mình.
Ba ngày tiếp theo, tôi bàn giao toàn bộ tư liệu tác chiến, thu dọn sạch sẽ đồ dùng cá nhân trong đội đặc chiến.
Dưới sự giám sát của bộ phận an ninh, tất cả tài liệu mật đều được chuyển giao theo đúng quy định.
Sau khi dọn dẹp phòng ở gọn gàng, tôi nhận được một cuộc gọi mã hóa từ thủ trưởng.
“Thủ tục điều chuyển và thông tin thân phận mới đã hoàn tất, tối nay tám giờ sẽ có chuyên cơ đưa em đến đơn vị mới.”
“Rõ.”
Kết thúc cuộc gọi, tôi mở lại nhật ký tin nhắn nội bộ.
Ba ngày qua tin nhắn từ Trì Vực Thâm gửi đến không ngừng.
Anh ta nói:
“Vẫn chưa quen với phong cách chỉ huy mới, ngày trước chúng ta phối hợp chỉ cần một ánh mắt là đủ hiểu đối phương nghĩ gì.”
Nhưng tôi lại thấy trên bảng tuyên truyền của quân khu, anh và Hạ Ngữ Nhi đã phá kỷ lục chỉ huy trong cuộc diễn tập vừa rồi.
Thành tích đó thậm chí còn vượt qua cả cặp “Sao – Trăng” năm xưa của chúng tôi.
Bên dưới là vô số lời bình luận:
【Ban đầu còn lo thay đổi chỉ huy sẽ ảnh hưởng đến hiệu suất tác chiến, không ngờ chỉ huy Hạ đúng là hậu sinh khả úy.】
【Xem ra cặp “Sao – Trăng” mới sẽ tạo nên một huyền thoại mới rồi!】
Ngày thứ hai, anh ta nói:
“Anh nhớ em.”
“Em đang làm gì đấy? Có nhớ anh không?”
Nhưng tôi lại nghe từ miệng đồng đội cũ rằng,
anh đã tổ chức tiệc chúc mừng cho Hạ Ngữ Nhi, giới thiệu mối quan hệ, đỡ rượu thay cô ta, còn tặng cả chiếc cúp vô địch cho cô ta ngay tại buổi tiệc.
Cuối cùng, anh ta say khướt ôm lấy Hạ Ngữ Nhi, cùng cô ta quay về ký túc xá, đến tận sáng hôm sau mới ra ngoài.
Ngày thứ ba, anh ta nhắn:
“Anh đã đấu giá được một chiếc đồng hồ bỏ túi thời Napoleon cho em, còn chuẩn bị một món bất ngờ nữa.”
Còn tôi thì nhận được tin, tối nay anh ta sẽ cùng Hạ Ngữ Nhi tham dự đại hội vinh danh anh hùng toàn quân.
Hạ Ngữ Nhi mới nhập ngũ chưa đầy nửa năm, đã được phong danh hiệu “Chỉ huy xuất sắc”.
Thời gian trôi qua từng giây, tôi một mình lên xe đến sân bay quân sự.
Trong phòng chờ, tôi truy cập vào mạng nội bộ và thấy rất nhiều người quen đang gửi lời chúc mừng Hạ Ngữ Nhi được trao huân chương.
Tôi tùy ý mở buổi livestream của lễ trao thưởng.
Trên màn hình, Trì Vực Thâm trong bộ quân phục thẳng tắp, dáng vẻ hiên ngang.
Còn Hạ Ngữ Nhi đứng bên cạnh anh, nụ cười khiêm tốn nhưng không giấu được sự đắc ý.
Thứ thu hút ánh nhìn nhất, là chiếc đồng hồ bỏ túi cổ đeo trước ngực cô ta — tôi nhận ra ngay, đó chính là món mà Trì Vực Thâm nói đã đấu giá cho tôi.
Tôi tắt livestream, truy cập diễn đàn nội bộ của quân khu, bắt đầu soạn thảo:
【Tôi là Hạ Niệm Hà, cựu chỉ huy đội đặc chiến Lôi Đình.】
【Trước tiên, xin chúc mừng đồng chí Hạ Ngữ Nhi đạt danh hiệu “Chỉ huy xuất sắc”. Thành tâm hy vọng sau này cô ấy có thể chỉ huy chiến đấu bằng chính năng lực thực sự của mình, chứ không phải dựa vào hệ thống hỗ trợ ra quyết sách mô phỏng phong cách chỉ huy của tôi, để lừa dối cấp trên… và lừa dối cả chính mình.】