Chương 7 - Nguyện Vọng Cuối Cùng

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Kết quả tối qua bọn họ tụ họp, Tạ Tự Ngôn uống say rồi cầm micro gọi tên cậu, làm Giang Uyển tức xanh mặt. Cậu nói xem bọn họ định làm trò gì vậy?”

Tôi vuốt ve chú chó nhỏ trong lòng, cười bất đắc dĩ:

“Đàn ông mà, luôn ăn trong bát nhìn trong nồi.”

“Còn Giang Uyển, lúc nào cũng nghĩ thứ của người khác mới là tốt nhất.”

Lâm Diên Nhiên cười khẩy:

“Trời sinh một cặp.”

Nói Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Lời vừa dứt, đôi “trời sinh một cặp” đó đã đẩy cửa bước vào.

Tạ Tự Ngôn mặt đầy khó chịu:

“Mấy con chó có gì hay mà nhìn, em không thể học theo Tống Chiếu Tuyết làm việc gì nghiêm túc hơn sao…”

Anh ta lập tức nhìn thấy tôi đang ngồi trong quán, ánh mắt thoáng chốc rối loạn.

Tôi không tỏ ra cảm xúc gì, chỉ lễ phép chào hỏi:

“Trùng hợp thật.”

Giang Uyển cười duyên, ôm chặt tay Tạ Tự Ngôn:

“Diên Nhiên, Chiếu Tuyết, trùng hợp ghê! Giới thiệu nhé, đây là bạn trai tớ.”

Tôi gật đầu, cúi xuống chơi ném bóng với chú chó nhỏ.

Hai người họ lúng túng, đành tìm một góc khác ngồi xuống.

Nhưng tiếng động bên kia khá lớn.

Giang Uyển làm bộ ngạc nhiên, chỉ vào chú Samoyed đang mặc váy yếm:

“Anh Tự Ngôn, con chó này đáng yêu ghê! Mặc cả váy nữa kìa!”

Tạ Tự Ngôn không đổi sắc mặt dỗ dành:

“Không bằng em đáng yêu. Hay là tối nay anh cũng mua cho em một cái…”

Nói rồi, anh ta còn cố ý liếc tôi một cái.

“Em mặc đồ ren là xinh nhất, chứ không như mấy đứa con gái giả trai.”

Lâm Diên Nhiên nhíu mày:

“Chướng mắt.”

Những lời như thế lặp lại mấy lần, rõ ràng là cố tình nói cho tôi nghe.

Thấy tôi vẫn thản nhiên, Tạ Tự Ngôn sầm mặt kéo Giang Uyển hôn ngay tại chỗ, không màng đến ai xung quanh.

m thanh ái muội vang lên.

Tôi cuối cùng cũng không nhịn được, bước mấy bước đến trước mặt hai người.

Tạ Tự Ngôn buông Giang Uyển ra, khiêu khích nhìn tôi:

“Sao vậy, Tống Chiếu Tuyết? Em chưa từng hôn bạn trai sao? Muốn xem biểu diễn trực tiếp à?”

Trước khi tốt nghiệp, tôi và Tạ Tự Ngôn luôn giữ chừng mực, chưa từng có hành động thân mật quá đà.

Ngay cả nụ hôn đầu, cũng chỉ có một lần duy nhất.

Tôi vẫn còn nhớ rất rõ, khi đó Tạ Tự Ngôn từng chút từng chút ghé sát môi tôi, nhẹ nhàng nuốt lấy tình cảm thẹn thùng của tôi.

Nhớ anh ta từng thề:

“Tiểu Tuyết, cả đời này anh chỉ yêu một mình em.”

“Trừ em ra, anh sẽ không dịu dàng với bất kỳ cô gái nào khác. Anh sẽ tôn trọng, ủng hộ, yêu mọi điều thuộc về em.”

Vậy mà chưa bao lâu sau, chỉ vì một câu đùa của Giang Uyển, anh ta lại âm thầm đổi nguyện vọng đại học của tôi.

Tôi hiểu rất rõ, Tạ Tự Ngôn đang cố tình nhục mạ tôi, trả đũa tôi.

Chỉ vì tôi không phải kiểu bạn gái biết nhẫn nhịn, bao dung cho tất cả lỗi lầm của anh ta.

Nhưng Tạ Tự Ngôn, thật sự chưa từng hiểu tôi.

Tôi khi đã yêu ai, sẽ yêu đến tận cùng.

Còn khi không còn yêu nữa, cũng có thể buông tay rất dứt khoát.

Lúc này, Giang Uyển lại nép vào lòng Tạ Tự Ngôn, nói bằng giọng nũng nịu:

“Anh Tự Ngôn, chẳng lẽ Chiếu Tuyết đang ghen à?”

Tạ Tự Ngôn cong môi cười:

“Ghen sao? Tiểu Tuyết, nếu giờ em hối hận, anh vẫn có thể…”

Tôi giơ tay lên.

Trong ánh mắt ngạc nhiên của cả hai người, tôi chỉ vào camera giám sát:

“Xin lỗi, tôi chỉ muốn nhắc nhở hai người một câu, với tư cách công dân, nên chú ý hình ảnh nơi công cộng.”

Dù sao thì hành vi của Tạ Tự Ngôn cũng thật trẻ con và đáng buồn cười, thậm chí là mất giá.

Đến cả những ký ức đẹp về anh ta trong tôi cũng bị nhuộm màu u ám.

Nhân viên quán nghe thấy ồn ào cũng bước lại, nói với hai người:

“Xin lỗi hai anh chị, chỗ này là quán cà phê chó, không phải khách sạn. Nếu còn như vậy xin mời rời khỏi.”

Tạ Tự Ngôn nhìn tôi, ánh mắt có chút bực bội xen lẫn tổn thương.

Nhưng anh ta vẫn cố chấp đứng yên tại chỗ.

Tôi không thèm nhìn nữa, lặng lẽ quay lưng rời đi.

Một màn kịch lố lăng kết thúc trong sự ngượng ngùng.

Về đến nhà thì trời đã khuya, Lâm Diên Nhiên tâm lý gửi tin nhắn hỏi tôi có bị ảnh hưởng tâm trạng không.

Tôi gửi lại một đoạn ghi âm, giọng nhẹ nhàng:

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)