Chương 1 - Nguyện Trung Thành Với Nàng
Ta là một sát thủ giết người không ghê tay.
Ta chỉ muốn trở thành con chim tự do giang cánh tung hoành trên giang hồ.
Ấy vậy mà sau này, ta lại cam tâm tình nguyện thu cánh, họa địa vi lao*, thu mình bên cạnh tiểu Công chúa, trở thành con chó trung thành nhất bảo vệ nàng.
1
Hoàng hậu ch.ết, trúng độc mà ch.ết.
Độc dược là ta tự tay đưa cho bà.
Trước khi uống, Hoàng hậu mỉm cười nắm góc áo của ta: “Kỳ Liên, hôm nay là sinh thần thứ mười lăm của ngươi, ta… muốn tặng ngươi một lễ vật.”
Ánh mắt bà chăm chú nhìn ra cửa tẩm cung.
Là Chiêu Dương công chúa.
Ta loáng thoáng nghe được tiếng cười như chuông bạc của tiểu Công chúa, lúc này, nàng hoàn toàn không biết chuyện sắp xảy ra bên trong.
“Kỳ Liên, ngươi là người duy nhất ta tín nhiệm, trong cung này ngươi chỉ còn một mình Công chúa là người nhà.”
Hoàng hậu không hổ là Hoàng hậu, ra lệnh cho ta bảo vệ Công chúa mà nói cũng dễ nghe đến vậy.
Ta không nguyện ý, ta không thích chốn hoàng cung này.
Ta chỉ muốn trở về giang hồ tiếp tục làm một sát thủ tự do tự tại.
Hoàng hậu biết ta không tình nguyện, ánh mắt bà rưng rưng lôi kéo ta nói rất nhiều, từ lúc còn bé được sư phụ nhặt về đến việc nàng tìm nhũ mẫu cho ta ăn sữa đều nói ra, thanh âm cũng dần dần suy yếu.
Ta không muốn nghe nữa.
Cuối cùng vẫn cắn răng đồng ý, ta sẽ bảo vệ tiểu Công chúa đến khi nàng cập kê.
Ta bí mật ẩn nấp ở một nơi gần đó, tận mắt nhìn thấy Hoàng hậu uống độc dược vào, khi cung nữ phát hiện hơi thở của Hoàng hậu không ổn định vội vã truyền thái y.
Tiểu Công chúa biết tin, nụ cười đã biến mất, gương mặt tràn đầy kinh hoảng.
Nàng loạng choạng nhào đến ôm chặt lấy thân thể của Hoàng hậu, âm thanh trẻ con vừa khóc vừa nức nở gọi mẫu hậu.
Hoàng hậu như đèn dầu đã cạn, bà liếc mắt nhìn tiểu Công chúa, đưa tay đẩy nàng ra: “Ta không phải mẫu hậu của ngươi, ngươi tránh ra đi, đừng cản đường Kiêu ca ca tới đón ta.”
Lúc thái y đến, Hoàng hậu đã trút hơi thở cuối cùng.
Ở đây chỉ có ta là người rõ nhất, ai tới cũng vô dụng, Hoàng hậu sẽ không sống sót được.
Độc dược kia là kỳ độc Tây Vực, dược hiệu cực nhanh, sau khi sử dụng chẳng khác gì người chết bình thường, muốn tra cũng không tra ra chút dấu vết nào.
Để thể hiện tình cảm thắm thiết của mình với Hoàng hậu, Hoàng thượng đẩy lùi triều chính, ở Phượng Hy cung khóc mấy ngày mấy đêm.
Đêm Hoàng hậu vừa mất, tiểu Công chúa cũng khóc cả ngày hôm ấy.
Hôm sau, mắt nàng đã bị thương.
Không biết có phải do nàng lớn lên trong hoàng gia lãnh khốc tàn nhẫn hay là bởi vì mắt đã bị thương, ta không còn thấy nàng vì Hoàng hậu mà khóc nữa.
Chỉ là, nàng vẫn luôn lặng lẽ đứng dưới gốc cây ngô đồng trăm tuổi của Phượng Hi cung, nhìn chăm chú vào tẩm điện Hoàng hậu rồi thất thần.
Ta ẩn thân trong bóng cây ngô đồng nhìn tất cả.
Ta nghĩ, có lẽ tiểu công chúa biết, Hoàng hậu vì người trong lòng mà lựa chọn từ bỏ nữ nhi ruột thịt của mình.
2
Hoàng hậu ra đi cũng là lần đầu ta chứng kiến cảnh tiểu Công chúa bị bỏ rơi.
Khi đó ta như thế nào nhỉ? Đối với nàng cảm thấy thật cảm thông nhưng sự cảm thông ấy ít ỏi đến đáng thương.
Lúc này nàng đối với ta mà nói chính là sự cản trở phiền phức trên con đường tự do của mình.
Ta là một sát thủ, với ta, giết người chẳng có gì khó.
Dù là Hoàng hậu hay người bên cạnh bà cũng không có gì khác nhau.
Sự liên kết duy nhất của ta với bà chính là vị “Kiêu ca ca” trong miệng bà trước khi ch.ết, y là sư phụ của ta. Bà vì sư phụ của ta mà ch.ết.
Mà ta, chỉ vì báo đáp công ơn giáo dưỡng của y mới vào cung, trở thành ám vệ của bà.
Sư phụ muốn ta bảo vệ Hoàng hậu, nhưng sau khi y ch.ết Hoàng hậu cũng khăng khăng muốn theo y.
Thi thể Hoàng hậu sau khi ch.ết vẫn nguyên vẹn, chỉ là màu da lại nhợt nhạt tái xanh.
Từ đó về sau, tiểu Công chúa rất sợ lạnh.
Ta cảm thấy, giết người vẫn nên dùng đao.
......
Sư phụ của ta từng là chiến thần tiếng tăm lẫy lừng của Lê triều, công cao át chủ, y không ngờ cái ngày qua cầu rút ván lại xảy ra sớm như vậy.
Trên triều, người người đều rõ, chiến thần tướng quân bị Hoàng thượng giết ch.ết.
Trước khi sư phụ đi, y bảo với ta rằng không cần phải vì y mà báo thù: “Ngươi phải đi theo Hoàng hậu cho tốt, nàng…”
Câu cuối cùng, sư phụ còn chưa kịp nói xong.
Nhưng ta hiểu.
Vì vậy ta vẫn thuận theo di nguyện của bà, trở thành ám vệ cho tiểu Công chúa, một bước không rời, ở bên cạnh bảo vệ an nguy của nàng.
Thật ra ta cảm thấy tiểu Công chúa không cần ta bảo vệ, nàng là tiểu Công chúa Hoàng thượng yêu thương nhất, trong cung người người theo đuôi nịnh bợ nàng.
Tiểu Công chúa năm nay vừa tròn mười tuổi, vẫn còn nhỏ.
Mấy vị nương nương trong cung luôn muốn tự mình nuôi dưỡng nàng trưởng thành, các nàng ngày ngày đi đi lại lại Trường Lạc cung chỉ vì lấy lòng nàng.
Tiểu Công chúa khi nói chuyện với các nàng sẽ luôn mỉm cười, chỉ là khi các nàng vừa rời đi, nụ cười ấy cũng hoàn toàn biến mất.
Công chúa trưởng thành trong thâm cung này, so với những đứa trẻ bên ngoài nàng thông tuệ khôn ngoan hơn rất nhiều.
Nàng sớm đã nhìn rõ, các vị nương nương này đều có mục đích riêng. Chẳng qua là thấy nàng được sủng ái, muốn mượn cơ hội chăm sóc nàng để mời sủng với Hoàng thượng.
Sau khi đám nương nương rời khỏi Trường Lạc cung, tiểu Công chúa ngẩng đầu nhìn trần nhà ngây ngốc hồi lâu.
Ta không khỏi lau mồ hôi, nàng phát hiện ra ta?
Không thể nào!
Trước khi ta vào cung, ta dù sao cũng là thiên tài ám sát vang danh giang hồ, nghe thấy tên ta ai cũng phải sợ mất mật. Luận khinh công hay công phu nín thở ta đều tinh thông tất cả, sao có thể dễ dàng bị một tiểu hài nhi chân yếu tay mềm nhìn ra được chỗ ẩn thân.
Nhưng ta có thể cảm nhận được ánh mắt nàng rõ ràng là đang nhìn ta chăm chú…
Từ đó về sau, cung nhân Trường Lạc cung thường xuyên thấy tiểu Công chúa lẩm bẩm với trần nhà, với tán cây, với cả bức tường.
Trong cung bắt đầu lan truyền tin tức Công chúa bị hoang tưởng.
Chỉ có ta biết, mỗi lần nàng nói chuyện luôn hướng về chỗ ta đang ẩn nấp.
Hoặc là nói, tiểu Công chúa đã sớm phát hiện sự tồn tại của ta, nàng là đang nói chuyện với ta.
Sát thủ đều là kẻ lạnh lùng, vậy nên ta chưa từng đáp lại lời nàng.
Có một ngày, tiểu Công chúa đột nhiên hỏi ta: “Là mẫu hậu để ngươi bảo vệ ta sao?”
Lúc trước tiểu Công chúa luôn tự mình nói chuyện, nàng biết ta sẽ không trả lời, nàng cũng không chờ ta đáp lời nàng.
Chỉ có điều, lần này nàng nhìn chằm chằm về phía ta hồi lâu, dường như thật sự rất muốn nghe ta trả lời.
Ta núp trong bóng tối, lần đầu tiên do dự trước ánh mắt chờ mong của nàng.
Ta do dự xem xem có nên đáp lại nàng một chút hay không…
3
Ta ngày ngày mong ngóng tiểu Công chúa đến tuổi cập kê, ta sớm đã mệt mỏi cuộc sống gò bó tay chân nhạt nhẽo này, ta vô cùng muốn trở về chốn giang hồ vẫy vùng.
Ta nghĩ rằng tiểu Công chúa có Hoàng thượng yêu thương sẽ bình bình yên yên mà trưởng thành.
Nhưng mà xem ra ta đã đánh giá thấp đám nữ nhân trong hậu cung âm tàn này.
Không có mẫu thân ruột thịt chăm sóc, tiểu Công chúa không biết đã té ngã bao nhiêu lần, nàng nghiêng ngả tránh khỏi những minh thương ám tiễn trong cung.
Đương nhiên, không thể thiếu công lao của ta. Không ít lần trong bóng tối ta bảo vệ nàng, thay nàng giải quyết hết những thứ phiền phức nàng không nhìn thấy.
Năm tiểu Công chúa mười bốn tuổi, ở yến tiệc quen biết một vị công tử. Vị công tử kia là trưởng tử của tướng quân phủ, sinh ra anh tuấn sáng sủa, phong lưu tao nhã, khí độ bất phàm.
Khi nhìn thấy vị công tử đó, ta sửng sốt một chút sau đó lập tức ném ánh mắt lo lắng về phía tiểu Công chúa.
Ta cũng không biết mình lo lắng cái gì, nhưng nó lại như cái dằm đâm vào tim.
Không đau không ngứa, chỉ tràn đầy hoảng loạn.
Quả nhiên, về sau chính tai ta nghe thấy tiểu Công chúa nói với Hoàng thượng, nàng đã có người trong lòng.
“Hắn trông rất bình thường, nhưng là một người tốt. Hắn là một người luyện võ.” Tiểu Công chúa nói như vậy.
Ta nghe thế trong đầu nháy mắt đã vẽ nên dáng dấp của trưởng công tử nhà tướng quân.
Vẻ bề ngoài của tên kia trong mắt Công chúa vẫn xem là bình thường…
Ta không khỏi đưa tay sờ sờ gương mặt mình, ánh mắt trùng xuống.
Cũng không có gì không đúng…
Nhìn gương mặt xinh xắn vạn phần của tiểu Công chúa, nếu như so sánh quả thật tiểu tử kia chẳng có gì bằng.
Từ đó ta liền biết tiểu Công chúa ái mộ trưởng tử phủ tướng quân- Thẩm Tinh.
Nàng thường xuyên một mình xuất cung gặp gỡ hắn, Thẩm Tinh cũng thường xuyên phái người đưa vào cung những món đồ chơi nhỏ.
Bọn họ tháng ba đạp thanh, tháng tư cùng nhau thả diều, tháng năm đối thơ, tháng sáu hái sen…
Nhìn họ nam thanh tú nữ, môn đăng hộ đối, trong lòng ta không khỏi có chút muộn phiền cùng hụt hẫng.
Ta kìm nén sự khó chịu khó hiểu đó, tự an ủi chính mình, ít ra khi ta rời đi tiểu Công chúa sẽ có Thẩm Tinh chiếu cố.
Dù đã nhiều năm làm bạn với nàng, nhưng chúng ta không phải người cùng chung một thế giới, ta vẫn phải rời đi.
Ta yêu thích sự tự do hơn tất cả.
Ta vốn tưởng cứ như vậy đợi đến khi nàng cập kê, vị Hoàng thượng luôn sủng ái tiểu Công chúa sẽ chiều theo ý nàng, đưa nàng gả vào phủ tướng quân.
Chỉ là ta không đợi được ngày đó, Thẩm gia bên kia đã xảy ra chuyện.
Tội danh Thẩm gia mưu phản từng cái từng cái được trình lên trước mặt Hoàng thượng, trong một đêm, hơn trăm người bị tống giam, một số người oan oan uổng uổng mà ch.ết đi.
Trước đêm Thẩm Tinh bị chém đầu, tiểu Công chúa đột nhiên nói với ta.
“Có thể giúp ta cứu hắn không?”
Đây là lần đầu tiên nàng cầu xin ta, trái tim ta không kìm chế được đập loạn nhịp, không chút lo dự từ trong bóng tối bay xuống trước mặt nàng.
Tiểu Công chúa nhìn thấy ta cũng không hề ngạc nhiên.
Đây cũng không phải lần đầu nàng nhìn thấy ta.
Thật lâu trước đây nàng bị một cung nữ của vị nương nương nào đó phái đến đẩy xuống nước, khi ta vớt nàng từ dưới nước lên, nàng đã thấy qua tướng mạo của ta.
Ta đồng ý với nàng.
Tiểu Công chúa muốn cùng ta xuất cung đi cứu Thẩm Tinh.
Ta không muốn thừa nhận nam nhân trong ngục kia là người trong lòng của nàng. Ttiểu Công chúa muốn gặp hắn một chút, cũng không sao.
Vậy nên ta đồng ý với nàng, dù có chuyện xảy ra nàng cũng có giúp được gì đâu.
Ta dùng lực dưới chân, nhẹ nhàng dùng khinh công bay đi.
Rất nhanh ta đã cùng nàng đứng trên đỉnh núi.
Ánh trăng nhàn nhạt phủ xuống thâm sơn một tầng viền bạc, tay áo tiểu Công chúa tung bay trong gió đêm, ánh sáng rực rỡ bao phủ lấy nàng, nàng tựa như một tiên tử rơi xuống chốn phàm trần thô tục.
Nàng hạ tầm mắt xuống dưới núi: “Phía dưới là ngục giam?”
Ta chợt hoàn hồn, thu hồi ánh mắt không dám nhìn nàng nữa.
Trước mặt tiểu Công chúa, ta không còn là chính mình.
“Đúng vậy.”
“Ta trực tiếp đi vào mang người ra sao?”
Sau khi nghe ta nói, tiểu Công chúa si ngốc nhìn ta hồi lâu, khóe miệng nàng còn mang theo ý cười. Ta bị nàng nhìn đến toàn thân ngứa ngáy, đang lúc chuẩn bị quay đầu đi, nàng mới dịu dàng lên tiếng: “Ngươi dẫn hắn ra ngoài nhớ phóng thêm mồi lửa, nếu không, hắn chỉ là một đứa trẻ, coi như trốn ra được cũng không sống nổi.”
Rõ ràng nàng còn nhỏ Thẩm Tinh một hai tuổi, nàng cũng là đứa trẻ.
“Thuộc hạ đã biết.’’
Ta muốn rời đi, tiểu Công chúa đột nhiên gọi ta lại: “Kỳ Liên, về sớm một chút, ta sợ phải ở chỗ này một mình.’’
Vậy sao nàng nhất định một hai phải đến? Trong lòng ta không nhịn được bực tức oán một câu.
Nhưng lúc ta quay đầu lại, ánh trăng khảm vào trong mắt nàng, đôi mắt tràn đầy ý cười ấy vô duyên vô cớ lại chiếu sáng đêm tối âm u tĩnh mịch này.
Những oán than kia của ta khoảnh khắc này đã tan thành mây khói, gương mặt nóng lên, rầu rĩ cúi đầu đáp lại nàng.
“Ta sẽ trở về nhanh thôi.”
Cho dù ta tự nhận mình là khinh công đệ nhất thiên hạ, nhưng lúc hốt hoảng rời đi dưới chân lại loạng choạng hai bước.
Chạy trối chết, xấu hổ vô cùng.
Ta chỉ muốn trở thành con chim tự do giang cánh tung hoành trên giang hồ.
Ấy vậy mà sau này, ta lại cam tâm tình nguyện thu cánh, họa địa vi lao*, thu mình bên cạnh tiểu Công chúa, trở thành con chó trung thành nhất bảo vệ nàng.
1
Hoàng hậu ch.ết, trúng độc mà ch.ết.
Độc dược là ta tự tay đưa cho bà.
Trước khi uống, Hoàng hậu mỉm cười nắm góc áo của ta: “Kỳ Liên, hôm nay là sinh thần thứ mười lăm của ngươi, ta… muốn tặng ngươi một lễ vật.”
Ánh mắt bà chăm chú nhìn ra cửa tẩm cung.
Là Chiêu Dương công chúa.
Ta loáng thoáng nghe được tiếng cười như chuông bạc của tiểu Công chúa, lúc này, nàng hoàn toàn không biết chuyện sắp xảy ra bên trong.
“Kỳ Liên, ngươi là người duy nhất ta tín nhiệm, trong cung này ngươi chỉ còn một mình Công chúa là người nhà.”
Hoàng hậu không hổ là Hoàng hậu, ra lệnh cho ta bảo vệ Công chúa mà nói cũng dễ nghe đến vậy.
Ta không nguyện ý, ta không thích chốn hoàng cung này.
Ta chỉ muốn trở về giang hồ tiếp tục làm một sát thủ tự do tự tại.
Hoàng hậu biết ta không tình nguyện, ánh mắt bà rưng rưng lôi kéo ta nói rất nhiều, từ lúc còn bé được sư phụ nhặt về đến việc nàng tìm nhũ mẫu cho ta ăn sữa đều nói ra, thanh âm cũng dần dần suy yếu.
Ta không muốn nghe nữa.
Cuối cùng vẫn cắn răng đồng ý, ta sẽ bảo vệ tiểu Công chúa đến khi nàng cập kê.
Ta bí mật ẩn nấp ở một nơi gần đó, tận mắt nhìn thấy Hoàng hậu uống độc dược vào, khi cung nữ phát hiện hơi thở của Hoàng hậu không ổn định vội vã truyền thái y.
Tiểu Công chúa biết tin, nụ cười đã biến mất, gương mặt tràn đầy kinh hoảng.
Nàng loạng choạng nhào đến ôm chặt lấy thân thể của Hoàng hậu, âm thanh trẻ con vừa khóc vừa nức nở gọi mẫu hậu.
Hoàng hậu như đèn dầu đã cạn, bà liếc mắt nhìn tiểu Công chúa, đưa tay đẩy nàng ra: “Ta không phải mẫu hậu của ngươi, ngươi tránh ra đi, đừng cản đường Kiêu ca ca tới đón ta.”
Lúc thái y đến, Hoàng hậu đã trút hơi thở cuối cùng.
Ở đây chỉ có ta là người rõ nhất, ai tới cũng vô dụng, Hoàng hậu sẽ không sống sót được.
Độc dược kia là kỳ độc Tây Vực, dược hiệu cực nhanh, sau khi sử dụng chẳng khác gì người chết bình thường, muốn tra cũng không tra ra chút dấu vết nào.
Để thể hiện tình cảm thắm thiết của mình với Hoàng hậu, Hoàng thượng đẩy lùi triều chính, ở Phượng Hy cung khóc mấy ngày mấy đêm.
Đêm Hoàng hậu vừa mất, tiểu Công chúa cũng khóc cả ngày hôm ấy.
Hôm sau, mắt nàng đã bị thương.
Không biết có phải do nàng lớn lên trong hoàng gia lãnh khốc tàn nhẫn hay là bởi vì mắt đã bị thương, ta không còn thấy nàng vì Hoàng hậu mà khóc nữa.
Chỉ là, nàng vẫn luôn lặng lẽ đứng dưới gốc cây ngô đồng trăm tuổi của Phượng Hi cung, nhìn chăm chú vào tẩm điện Hoàng hậu rồi thất thần.
Ta ẩn thân trong bóng cây ngô đồng nhìn tất cả.
Ta nghĩ, có lẽ tiểu công chúa biết, Hoàng hậu vì người trong lòng mà lựa chọn từ bỏ nữ nhi ruột thịt của mình.
2
Hoàng hậu ra đi cũng là lần đầu ta chứng kiến cảnh tiểu Công chúa bị bỏ rơi.
Khi đó ta như thế nào nhỉ? Đối với nàng cảm thấy thật cảm thông nhưng sự cảm thông ấy ít ỏi đến đáng thương.
Lúc này nàng đối với ta mà nói chính là sự cản trở phiền phức trên con đường tự do của mình.
Ta là một sát thủ, với ta, giết người chẳng có gì khó.
Dù là Hoàng hậu hay người bên cạnh bà cũng không có gì khác nhau.
Sự liên kết duy nhất của ta với bà chính là vị “Kiêu ca ca” trong miệng bà trước khi ch.ết, y là sư phụ của ta. Bà vì sư phụ của ta mà ch.ết.
Mà ta, chỉ vì báo đáp công ơn giáo dưỡng của y mới vào cung, trở thành ám vệ của bà.
Sư phụ muốn ta bảo vệ Hoàng hậu, nhưng sau khi y ch.ết Hoàng hậu cũng khăng khăng muốn theo y.
Thi thể Hoàng hậu sau khi ch.ết vẫn nguyên vẹn, chỉ là màu da lại nhợt nhạt tái xanh.
Từ đó về sau, tiểu Công chúa rất sợ lạnh.
Ta cảm thấy, giết người vẫn nên dùng đao.
......
Sư phụ của ta từng là chiến thần tiếng tăm lẫy lừng của Lê triều, công cao át chủ, y không ngờ cái ngày qua cầu rút ván lại xảy ra sớm như vậy.
Trên triều, người người đều rõ, chiến thần tướng quân bị Hoàng thượng giết ch.ết.
Trước khi sư phụ đi, y bảo với ta rằng không cần phải vì y mà báo thù: “Ngươi phải đi theo Hoàng hậu cho tốt, nàng…”
Câu cuối cùng, sư phụ còn chưa kịp nói xong.
Nhưng ta hiểu.
Vì vậy ta vẫn thuận theo di nguyện của bà, trở thành ám vệ cho tiểu Công chúa, một bước không rời, ở bên cạnh bảo vệ an nguy của nàng.
Thật ra ta cảm thấy tiểu Công chúa không cần ta bảo vệ, nàng là tiểu Công chúa Hoàng thượng yêu thương nhất, trong cung người người theo đuôi nịnh bợ nàng.
Tiểu Công chúa năm nay vừa tròn mười tuổi, vẫn còn nhỏ.
Mấy vị nương nương trong cung luôn muốn tự mình nuôi dưỡng nàng trưởng thành, các nàng ngày ngày đi đi lại lại Trường Lạc cung chỉ vì lấy lòng nàng.
Tiểu Công chúa khi nói chuyện với các nàng sẽ luôn mỉm cười, chỉ là khi các nàng vừa rời đi, nụ cười ấy cũng hoàn toàn biến mất.
Công chúa trưởng thành trong thâm cung này, so với những đứa trẻ bên ngoài nàng thông tuệ khôn ngoan hơn rất nhiều.
Nàng sớm đã nhìn rõ, các vị nương nương này đều có mục đích riêng. Chẳng qua là thấy nàng được sủng ái, muốn mượn cơ hội chăm sóc nàng để mời sủng với Hoàng thượng.
Sau khi đám nương nương rời khỏi Trường Lạc cung, tiểu Công chúa ngẩng đầu nhìn trần nhà ngây ngốc hồi lâu.
Ta không khỏi lau mồ hôi, nàng phát hiện ra ta?
Không thể nào!
Trước khi ta vào cung, ta dù sao cũng là thiên tài ám sát vang danh giang hồ, nghe thấy tên ta ai cũng phải sợ mất mật. Luận khinh công hay công phu nín thở ta đều tinh thông tất cả, sao có thể dễ dàng bị một tiểu hài nhi chân yếu tay mềm nhìn ra được chỗ ẩn thân.
Nhưng ta có thể cảm nhận được ánh mắt nàng rõ ràng là đang nhìn ta chăm chú…
Từ đó về sau, cung nhân Trường Lạc cung thường xuyên thấy tiểu Công chúa lẩm bẩm với trần nhà, với tán cây, với cả bức tường.
Trong cung bắt đầu lan truyền tin tức Công chúa bị hoang tưởng.
Chỉ có ta biết, mỗi lần nàng nói chuyện luôn hướng về chỗ ta đang ẩn nấp.
Hoặc là nói, tiểu Công chúa đã sớm phát hiện sự tồn tại của ta, nàng là đang nói chuyện với ta.
Sát thủ đều là kẻ lạnh lùng, vậy nên ta chưa từng đáp lại lời nàng.
Có một ngày, tiểu Công chúa đột nhiên hỏi ta: “Là mẫu hậu để ngươi bảo vệ ta sao?”
Lúc trước tiểu Công chúa luôn tự mình nói chuyện, nàng biết ta sẽ không trả lời, nàng cũng không chờ ta đáp lời nàng.
Chỉ có điều, lần này nàng nhìn chằm chằm về phía ta hồi lâu, dường như thật sự rất muốn nghe ta trả lời.
Ta núp trong bóng tối, lần đầu tiên do dự trước ánh mắt chờ mong của nàng.
Ta do dự xem xem có nên đáp lại nàng một chút hay không…
3
Ta ngày ngày mong ngóng tiểu Công chúa đến tuổi cập kê, ta sớm đã mệt mỏi cuộc sống gò bó tay chân nhạt nhẽo này, ta vô cùng muốn trở về chốn giang hồ vẫy vùng.
Ta nghĩ rằng tiểu Công chúa có Hoàng thượng yêu thương sẽ bình bình yên yên mà trưởng thành.
Nhưng mà xem ra ta đã đánh giá thấp đám nữ nhân trong hậu cung âm tàn này.
Không có mẫu thân ruột thịt chăm sóc, tiểu Công chúa không biết đã té ngã bao nhiêu lần, nàng nghiêng ngả tránh khỏi những minh thương ám tiễn trong cung.
Đương nhiên, không thể thiếu công lao của ta. Không ít lần trong bóng tối ta bảo vệ nàng, thay nàng giải quyết hết những thứ phiền phức nàng không nhìn thấy.
Năm tiểu Công chúa mười bốn tuổi, ở yến tiệc quen biết một vị công tử. Vị công tử kia là trưởng tử của tướng quân phủ, sinh ra anh tuấn sáng sủa, phong lưu tao nhã, khí độ bất phàm.
Khi nhìn thấy vị công tử đó, ta sửng sốt một chút sau đó lập tức ném ánh mắt lo lắng về phía tiểu Công chúa.
Ta cũng không biết mình lo lắng cái gì, nhưng nó lại như cái dằm đâm vào tim.
Không đau không ngứa, chỉ tràn đầy hoảng loạn.
Quả nhiên, về sau chính tai ta nghe thấy tiểu Công chúa nói với Hoàng thượng, nàng đã có người trong lòng.
“Hắn trông rất bình thường, nhưng là một người tốt. Hắn là một người luyện võ.” Tiểu Công chúa nói như vậy.
Ta nghe thế trong đầu nháy mắt đã vẽ nên dáng dấp của trưởng công tử nhà tướng quân.
Vẻ bề ngoài của tên kia trong mắt Công chúa vẫn xem là bình thường…
Ta không khỏi đưa tay sờ sờ gương mặt mình, ánh mắt trùng xuống.
Cũng không có gì không đúng…
Nhìn gương mặt xinh xắn vạn phần của tiểu Công chúa, nếu như so sánh quả thật tiểu tử kia chẳng có gì bằng.
Từ đó ta liền biết tiểu Công chúa ái mộ trưởng tử phủ tướng quân- Thẩm Tinh.
Nàng thường xuyên một mình xuất cung gặp gỡ hắn, Thẩm Tinh cũng thường xuyên phái người đưa vào cung những món đồ chơi nhỏ.
Bọn họ tháng ba đạp thanh, tháng tư cùng nhau thả diều, tháng năm đối thơ, tháng sáu hái sen…
Nhìn họ nam thanh tú nữ, môn đăng hộ đối, trong lòng ta không khỏi có chút muộn phiền cùng hụt hẫng.
Ta kìm nén sự khó chịu khó hiểu đó, tự an ủi chính mình, ít ra khi ta rời đi tiểu Công chúa sẽ có Thẩm Tinh chiếu cố.
Dù đã nhiều năm làm bạn với nàng, nhưng chúng ta không phải người cùng chung một thế giới, ta vẫn phải rời đi.
Ta yêu thích sự tự do hơn tất cả.
Ta vốn tưởng cứ như vậy đợi đến khi nàng cập kê, vị Hoàng thượng luôn sủng ái tiểu Công chúa sẽ chiều theo ý nàng, đưa nàng gả vào phủ tướng quân.
Chỉ là ta không đợi được ngày đó, Thẩm gia bên kia đã xảy ra chuyện.
Tội danh Thẩm gia mưu phản từng cái từng cái được trình lên trước mặt Hoàng thượng, trong một đêm, hơn trăm người bị tống giam, một số người oan oan uổng uổng mà ch.ết đi.
Trước đêm Thẩm Tinh bị chém đầu, tiểu Công chúa đột nhiên nói với ta.
“Có thể giúp ta cứu hắn không?”
Đây là lần đầu tiên nàng cầu xin ta, trái tim ta không kìm chế được đập loạn nhịp, không chút lo dự từ trong bóng tối bay xuống trước mặt nàng.
Tiểu Công chúa nhìn thấy ta cũng không hề ngạc nhiên.
Đây cũng không phải lần đầu nàng nhìn thấy ta.
Thật lâu trước đây nàng bị một cung nữ của vị nương nương nào đó phái đến đẩy xuống nước, khi ta vớt nàng từ dưới nước lên, nàng đã thấy qua tướng mạo của ta.
Ta đồng ý với nàng.
Tiểu Công chúa muốn cùng ta xuất cung đi cứu Thẩm Tinh.
Ta không muốn thừa nhận nam nhân trong ngục kia là người trong lòng của nàng. Ttiểu Công chúa muốn gặp hắn một chút, cũng không sao.
Vậy nên ta đồng ý với nàng, dù có chuyện xảy ra nàng cũng có giúp được gì đâu.
Ta dùng lực dưới chân, nhẹ nhàng dùng khinh công bay đi.
Rất nhanh ta đã cùng nàng đứng trên đỉnh núi.
Ánh trăng nhàn nhạt phủ xuống thâm sơn một tầng viền bạc, tay áo tiểu Công chúa tung bay trong gió đêm, ánh sáng rực rỡ bao phủ lấy nàng, nàng tựa như một tiên tử rơi xuống chốn phàm trần thô tục.
Nàng hạ tầm mắt xuống dưới núi: “Phía dưới là ngục giam?”
Ta chợt hoàn hồn, thu hồi ánh mắt không dám nhìn nàng nữa.
Trước mặt tiểu Công chúa, ta không còn là chính mình.
“Đúng vậy.”
“Ta trực tiếp đi vào mang người ra sao?”
Sau khi nghe ta nói, tiểu Công chúa si ngốc nhìn ta hồi lâu, khóe miệng nàng còn mang theo ý cười. Ta bị nàng nhìn đến toàn thân ngứa ngáy, đang lúc chuẩn bị quay đầu đi, nàng mới dịu dàng lên tiếng: “Ngươi dẫn hắn ra ngoài nhớ phóng thêm mồi lửa, nếu không, hắn chỉ là một đứa trẻ, coi như trốn ra được cũng không sống nổi.”
Rõ ràng nàng còn nhỏ Thẩm Tinh một hai tuổi, nàng cũng là đứa trẻ.
“Thuộc hạ đã biết.’’
Ta muốn rời đi, tiểu Công chúa đột nhiên gọi ta lại: “Kỳ Liên, về sớm một chút, ta sợ phải ở chỗ này một mình.’’
Vậy sao nàng nhất định một hai phải đến? Trong lòng ta không nhịn được bực tức oán một câu.
Nhưng lúc ta quay đầu lại, ánh trăng khảm vào trong mắt nàng, đôi mắt tràn đầy ý cười ấy vô duyên vô cớ lại chiếu sáng đêm tối âm u tĩnh mịch này.
Những oán than kia của ta khoảnh khắc này đã tan thành mây khói, gương mặt nóng lên, rầu rĩ cúi đầu đáp lại nàng.
“Ta sẽ trở về nhanh thôi.”
Cho dù ta tự nhận mình là khinh công đệ nhất thiên hạ, nhưng lúc hốt hoảng rời đi dưới chân lại loạng choạng hai bước.
Chạy trối chết, xấu hổ vô cùng.