Chương 6 - Nguyện Đến Ngày Không Có Ta
Tạ Thuần siết chặt cánh tay nàng, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.
“Ta… ta, giờ không phải lúc truy cứu chuyện đó. Nghe ta nói đã.”
Tạ Thuần buông tay. Nàng ta ho khẽ vài tiếng,
“Tỷ tỷ hiện nay là nữ quan ngũ phẩm, là quản sự chính thức trong phủ của Chỉ huy sứ Cẩm y vệ – Lục Đạc đại nhân. Chàng muốn cưới lại đàng hoàng chắc chắn là không thể.”
Vì lời Thôi Uyển nói, lông mày Tạ Thuần càng nhíu chặt.
Chính hắn là người đã tuyệt tình đoạn nghĩa với Thôi Dĩnh, giờ lại rơi vào cảnh này, tự chuốc lấy.
“Cách duy nhất là đổi hôn. Chuyện đã rồi, cơm đã nấu thành cơm, còn ai có thể nói gì? Sau khi thành sự, tỷ tỷ sẽ trở thành Thôi Uyển, là chính thất thế tử phi của chàng.
Ta chỉ xin chàng tha cho một mạng, để ta rời khỏi kinh thành an toàn.”
Trong lòng Tạ Thuần có một tia dao động, cuối cùng không cưỡng nổi cơn thèm khát bị nàng ta khơi lên.
“Không được làm nàng bị thương, cũng đừng giở trò. Ngươi biết rõ, ta sẽ xử lý ngươi thế nào.”
“Vâng… ta tuyệt đối không dám.”
Thôi Uyển cúi đầu đáp nhỏ, hàng mi cụp xuống che đi dã tâm ngút trời trong mắt.
7
Những ngày ở Lục phủ ta sống vô cùng yên ổn.
Hoàng thượng ban cho Lục Đạc phủ đệ của thân vương triều trước, diện tích mấy trăm mẫu, vậy mà người hầu trong phủ đếm trên đầu ngón tay.
Không còn cảnh đấu đá ngầm hay mỉa mai ghen ghét như năm xưa.
Sau khi làm quen với các quản sự và trại chủ, ta bắt đầu sắp xếp lại từng góc trong phủ.
Nạo vét hồ sen, đào sạch bùn mục, dẫn nước mới vào, thả giống cá, ven hồ trồng liễu rủ và lau sậy.
Những dãy phòng xuống cấp được dọn dẹp, biến thành vườn hoa.
Trong chính viện và thư phòng của Lục Đạc ta cho lắp lò sưởi.
Khi vừa thấy hài lòng đôi chút, ta nhận được thiệp hồng từ nhà họ Tạ.
Nhìn những lời chúc phúc trên thiệp, ta chợt ngẩn ngơ – những kỳ vọng từng có như thuộc về kiếp trước.
Lục Đạc lặng lẽ rút thiệp khỏi tay ta.
Xem vài lượt rồi ném thẳng vào sọt giấy.
“Không cần ép mình, không muốn đi thì coi như không thấy.”
“Nhà họ Tạ là thế gia vọng tộc, không đi cũng không hay. Ta không sao, từ lâu đã không còn vướng bận.”
Hắn nhếch môi cười,
“Hoàng thượng chuẩn bị động vào đám thế gia rồi. Ta nên tránh thì hơn.”
Đã vậy, ta chẳng cần nhặt lại tấm thiệp kia nữa.
Ngày thành thân ấy, tiếng trống múa lân vang ầm khắp mấy con phố.
Ta không tài nào tập trung thêu túi gấm, bèn gọi xe định ra tiệm phấn son ở phía tây thành xem xét hàng mới.
Chưa ra khỏi phủ, người hầu dẫn đến một bà tử khoảng năm mươi tuổi, tất tả chạy đến hành lễ với ta.
“Tiểu thư là Thôi Dĩnh phải không? Lão thân là do Lưu ma ma mời đến, bà ấy sắp không trụ được nữa, muốn gặp tiểu thư lần cuối.”
Nói rồi đặt vào tay ta một mặt dây nhỏ.
Một mặt là hình ta lúc năm tuổi, mặt kia là hình mẫu thân.
Ta biết có gì đó không ổn, nhưng không dám bỏ qua dù chỉ một tia hy vọng.
Ta từng tìm Lưu ma ma nhưng không thấy tung tích, từ lúc ta vào nhà họ Tạ thì bà ấy đã rời Thôi phủ biệt tăm.
Ta vội trở vào thu xếp, giấu một con dao găm trong giày, để lại lời nhắn cho Lục Đạc.
Rồi theo bà tử lên xe ngựa.
Không lâu sau ta nhận ra điều bất thường, xe đi về hướng nhà họ Tạ, tiếng rộn ràng đón dâu ngày một gần.
Ta vừa đứng dậy định mở cửa xe thì toàn thân mềm nhũn, ngã gục xuống sàn.
Bà tử bên cạnh lúc này lộ rõ gương mặt dữ tợn.
“Thôi Tiểu thư, đừng mơ mộng nữa. Lên xe là uống phải tán nhuyễn cốt rồi, ngay cả trâu còn gục, huống chi ngươi.”
Ta mất hẳn ý thức trong cơn chao đảo dữ dội của xe phóng đi như bay.
Khi mở mắt lần nữa, ta lại ở Tạ phủ, xung quanh toàn sắc đỏ chói mắt.
Là tiểu phòng cạnh chính thất của Tạ Thuần – nơi đổi mùa hay mỗi khi hắn bệnh nặng, ta đều túc trực ở đây để hễ hắn động đậy là lập tức có mặt.
Hôm nay là đêm động phòng của hắn.
Trái tim ta như rơi xuống vực sâu.
Họ đã tìm được Lưu ma ma, chắc đã biết được bí mật ta giấu kín bấy lâu.
Nhưng ta chẳng thể nhúc nhích nổi.
Hai tay bị trói trên đầu giường.
Giày và trâm đều bị tháo đi, ta chỉ mặc áo lót mỏng, bị nhét dưới lớp chăn gấm đỏ rực.
8
Trời dần tối, từ phòng bên cạnh truyền đến tiếng bước chân sột soạt và tiếng nói thì thầm.
Tân lang và tân nương đã được an trí trên giường cưới.
Sau khi uống rượu hợp cẩn, Tạ Thuần liền phất tay cho hạ nhân lui đi.
“Thôi Uyển, ngươi có thể đi rồi. Cửa sau đã có người đón, sẽ đưa ngươi đến Lĩnh Nam.”
Thôi Uyển nở nụ cười yêu mị,
“Phu quân, chúng ta động phòng đi, thiếp đợi ngày trở thành thê tử của chàng lâu lắm rồi.”
Vừa nói nàng vừa cởi lớp hỷ phục phức tạp, để lộ nội y đỏ thắm mỏng tang, da thịt trắng như tuyết.
Tạ Thuần gắng đè nén ngọn lửa trong ngực, hất nàng ra,
“Cút! Ngươi muốn chết à?”