Chương 5 - Người Yêu Thuê Của Chú Út

23

Tạm biệt nhà họ Kiều xong, tôi bỗng thấy nóng ruột vô cớ.

Trái tim vốn đã bình lặng, mấy ngày nay vì tiếp xúc với Kiều Vũ mà lại bị khuấy động trở lại.

Tên đó, ra vẻ dịu dàng săn sóc, thậm chí còn “bung cánh khoe đuôi” suốt cả chặng, vậy mà chuyện hiểu lầm trước kia còn chưa nói rõ ràng, giờ lại lén lút đi xem mắt?

Đàn ông, không tin được.

Tôi hạ quyết tâm: Về đến công ty, nộp đơn nghỉ việc ngay, cắt đứt mọi dây mơ rễ má với anh ta.

Lúc ấy, điện thoại tôi nhận được thông báo mới.

Là kim chủ đã lâu không có tin tức.

Anh ta gửi cho tôi một địa chỉ kèm theo một dòng chữ:

“Một tiếng nữa đến chỗ này.”

Tôi gọi xe đi ngay, đến nơi sớm hơn dự kiến khoảng 20 phút.

Qua tấm kính nhà hàng, tôi nhìn thấy Kiều Vũ đang nói chuyện với một người phụ nữ, đầu tôi như bùng nổ.

Ha, đúng là anh ta!

Tôi đã mơ hồ nghi ngờ chuyện này, không ngờ lại là sự thật 100%.

Đùa tôi à? Thuê tôi chỉ để giúp anh ta tán đối tượng xem mắt?

Tôi soi gương tô lại son đỏ rực, thay bộ “chiến giáp”, bật mode toàn lực tấn công, xông thẳng vào.

24

“Ôi trời ơi~ Anh yêu ơi, anh làm gì ở đây thế? Người ta gọi bao nhiêu cuộc mà anh không bắt máy.”

Vừa vào đến nơi, tôi đã ngồi sát cạnh Kiều Vũ, ôm lấy tay anh ta thật chặt.

“Vị này là…?”

Người phụ nữ đối diện thoáng bối rối.

“Khụ khụ, Sophina, vị này là—”

“Mẹ của con anh.”

“……”

“Phải đấy, bọn tôi có một đứa con rồi.”

Tôi xoa xoa bụng mình.

“Nhưng cô yên tâm, tôi không đòi danh phận gì đâu. Dù sao ngay từ đầu anh ấy cũng nói là chỉ… chơi cho vui.”

Kiều Vũ trông như sắp tự nổ tung tại chỗ.

“Trần Du, em biết em đang nói cái gì không?”

“Biết chứ, anh là gã lãng tử nổi tiếng mà. Ngoài em ra có bao nhiêu người em cũng chẳng quan tâm. Chỉ cần anh còn nhớ mẹ con em là đủ rồi.”

Biểu cảm của cô gái bên kia đúng là… phong phú vô cùng.

Tôi chìa tay ra:

“Isabella.”

“Khụ khụ, chào cô, tôi là Sophina.”

Sophina vội vàng đứng dậy bắt tay tôi.

“Sophina, cô là người thứ năm đấy. Bọn tôi là chị em một nhà, nhất định phải chung sống hòa bình nha.”

Sắc mặt Sophina cứng đơ.

“Đừng nói bậy nữa.”

Tôi áp sát Kiều Vũ, ghé vào tai anh ta thì thầm:

“Không phải anh thích kiểu lẳng lơ, gợi cảm như em sao?”

Kiều Vũ ngơ ra một lúc, không phản ứng kịp.

“Tôi xin lỗi, anh ấy thích kiểu mạnh một chút, cô phải chuẩn bị tâm lý nhé.”

Không biết có phải ảo giác không, tôi thấy Sophina… hình như suýt bật cười.

“Giám đốc Kiều à, chuyện dự án mới về cơ bản tôi cũng nắm được rồi. Vậy tôi xin phép không làm phiền hai người nữa.”

Dứt lời, Sophina đứng dậy, cả người như đang rung nhẹ vì nhịn cười.

Kiều Vũ còn chưa kịp nói gì thì Sophina đã bỏ đi mất dạng như chạy trốn.

Trong không khí dường như có thứ gì đó… vỡ vụn.

“Không phải… hai người đang xem mắt sao?”

27

Tôi đứng trước cửa văn phòng của Kiều Vũ, gõ nhẹ hai cái.

“Vào đi.”

Kiều Vũ liếc nhìn tập hồ sơ trong tay tôi, vẻ mặt bình thản.

“Là đơn xin nghỉ việc đúng không?”

“À… ừ…”

Vừa mới tiêu hóa xong cú sốc trước đó, giờ nhìn lại anh ta, tâm trạng tôi có phần… phức tạp.

Tôi đưa tờ đơn ra, Kiều Vũ không do dự, ký tên rồi trả lại ngay.

Tôi nhìn anh ấy chằm chằm, có cả tá lời muốn hỏi, nhưng tất cả đều mắc nghẹn nơi cổ họng.

“Sao đột nhiên… anh lại nghĩ thông rồi?”

“Trước kia là do cách làm việc của tôi quá cực đoan. Dù vì lý do gì, tôi cũng không nên ép buộc người khác. Xin lỗi.”

Tôi gật đầu.

“Tôi chấp nhận. Vậy ngoài chuyện đó ra, anh còn điều gì muốn nói không?”

Kiều Vũ ngập ngừng một chút.

“Chúc em tương lai rạng rỡ.”

Chết rồi, hình như anh ta thật sự muốn buông tay rồi.

Chẳng lẽ bây giờ tôi phải nói: “Hay là anh theo đuổi em lại một lần nữa nhé?” Nghe… kỳ chết đi được.

“Công ty mới của em tôi cũng tìm hiểu rồi. Dù là về tiềm năng phát triển hay mức lương đãi ngộ, đều tốt hơn ở đây. Em chuyển qua đó là đúng đắn.”

“Khụ khụ… Vậy sau khi em nghỉ rồi, anh không thấy… có chút gì đó… tiếc nuối sao?”

Kiều Vũ cười, rất dịu dàng.

“Yên tâm đi, người có duyên thì nhất định sẽ gặp lại.”

Chuẩn bài lời thoại… xã giao cấp độ cao.

28

Vào công ty mới với tốc độ ánh sáng, tôi nhanh chóng trở thành người phụ trách dự án.

Bận rộn cả buổi sáng mới hoàn tất thủ tục, còn chưa kịp nắm rõ nghiệp vụ thì quản lý đã hí hửng kéo tôi đi gặp khách hàng lớn.

“Isabella, đây là Tổng giám đốc Kiều.”

……

Kiều Vũ mỉm cười đưa tay ra.

“Rất vui được gặp.”

Thì ra câu “người có duyên nhất định sẽ gặp lại” là ý này đấy…

Bây giờ anh ta không còn là sếp của tôi nữa — mà trở thành bên A, chính chủ khách hàng rồi!

29

Tối đó, tôi xông thẳng đến cửa nhà Kiều Vũ.

Kiều Vũ thấy tôi khí thế bừng bừng thì hơi bất ngờ.

“Isabella, chuyện công việc để mai bàn cũng không muộn mà.”

“Bớt nói nhảm!”

Tôi đẩy anh ta vào nhà cái rầm.

“Anh cố tình phải không?!”

“Hợp tác dự án là quyết định chung của công ty, tôi chỉ là người đề xuất thôi.”

Chúng tôi đứng ngay ở cửa ra vào, Kiều Vũ khẽ cúi người xuống, cười nhạt, ép tôi sát vào cánh cửa.

“Trần Du, em chọn đi đâu là tự do của em, nhưng tôi cũng có quyền theo đuổi em. Em không thể can thiệp vào quyền đó.”

Nhìn yết hầu trước mắt, tôi nuốt nước bọt cái ực.

“Thật ra em không đến để gây chuyện đâu. Anh nói xem, bày ra bao nhiêu trò lòng vòng như thế làm gì? Thích em thì nói sớm có phải xong rồi không? Em đã thầm thích anh nửa năm trời rồi đấy.”

Tôi đúng là trắng trợn dâng lên tận cửa.

Kiều Vũ trông như bị sét đánh trúng.

“Sao tôi biết được cơ chứ?!”

“Chẳng lẽ không rõ ràng sao? Suốt nửa năm em quanh quẩn bên cạnh anh, gần như ăn ngủ ở công ty. Chẳng nhẽ anh tưởng em cuồng công việc đến thế?”

“Chứ không phải tại tôi bắt em tăng ca sao? Với lại… những hành động thân mật dễ gây hiểu lầm của em, em cũng từng làm với người khác chứ gì?”

“Lúc nào chứ?!”

Kiều Vũ bắt đầu đếm bằng ngón tay, kể ra một loạt tên người.

Tôi toát cả mồ hôi lạnh.

Trước đây mấy đồng nghiệp nhờ tôi giả làm bạn gái vài hôm để đối phó, toàn là chuyện lấy lệ thôi, không ngờ Kiều Vũ đều biết cả…

“Vậy trong mắt anh, em chẳng khác gì đồ lẳng lơ rải lưới khắp nơi?”

Kiều Vũ im lặng.

Bảo sao hồi trước tôi thả thính anh ta, phản ứng cứ như NPC lỗi dữ liệu.

Tên này chắc trong lòng vật lộn không ít.

Kiều Vũ bực bội kéo lỏng cổ áo.

“Tôi không biết em đùa hay thật. Vừa lo nghĩ lung tung, vừa sợ em đi với người khác, vừa phải giả vờ bình tĩnh nói chuyện với em mỗi ngày… Tôi phát điên mất.”

“Phải đó! Kế hoạch sau cưới là ba năm sinh hai đứa, bận rộn đẻ con thì sao?”

“Nếu…”

Nói xong, Kiều Vũ cúi đầu xuống.

Ngay sau đó, tôi cảm thấy thiếu oxy, không thể thở nổi nữa.

“Miệng… mở rộng thêm chút…”

Căn phòng tràn ngập tiếng nước mờ ám.

Tôi dựa vào cánh cửa hổn hển thở.

Anh ta đưa tay định ôm tôi, tôi thuận thế kiễng chân lên, nhẹ nhàng hôn lên yết hầu của anh ta.

Toàn thân Kiều Vũ khẽ run lên.

“Em thật sự rất thích nốt ruồi đó.”

“Sao em biết?”

“Bởi vì mỗi lần nhìn vào đây, em đều vô thức liếm môi, giống hệt như một con mèo.”

Tôi trực tiếp quấn chân lên eo anh ta.

“Thế thì để em hôn cho đã!”

30

Sự thật chứng minh mấy câu cứng miệng trước đó, tôi nói sớm quá.

“Không… không chịu nổi nữa rồi… sắp rã người ra luôn rồi… cho em nghỉ chút, để em đi tắm cái đã…”

Kiều Vũ giữ chặt chân tôi kéo lại, cười khẽ rồi hôn lên môi tôi một cái nữa.

“Làm thêm một lần nữa đi, tụi mình cùng tắm luôn.”

……

Ánh sáng ban mai mờ nhạt len qua khe rèm cửa sổ, nhẹ nhàng phủ lên căn phòng.

Anh vén nhẹ tóc mái trên trán tôi, cúi xuống hôn một cái thật trân trọng, sau đó ôm tôi vào lòng.

Mi mắt tôi nặng trĩu, ý thức mơ hồ, bên tai vọng lại tiếng thì thầm đầy nuối tiếc của Kiều Vũ:

“Lẽ ra anh nên nói sớm hơn… như vậy đã có thể ôm em sớm hơn rồi…”

“Ừm…”

Trong cơn lơ mơ, tôi bỗng nhớ lại:

Lúc trước tôi nảy ra ý định mở “dịch vụ bạn gái thuê” thực chất cũng là vì muốn có cái cớ giúp anh chặn bớt mấy cô đào hoa xung quanh.

Sau đó lại thấy lý do đó có vẻ ngớ ngẩn nên bỏ dở giữa chừng. Không ngờ cuối cùng nó lại thật sự trở thành một nghề tay trái, còn kéo theo bao chuyện dở khóc dở cười…

Bí mật này, để sau này từ từ nói cho anh ấy biết vậy.

[Hoàn]