Chương 6 - Người yêu online của tôi siêu giàu

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Người bị mắng là cô thực tập sinh, năng lực bình thường nhưng rất chăm chỉ, tôi nhiều lần thấy cô ấy tăng ca đến khuya.

Hôm đó hình như cô nhập sai dữ liệu gì đó, thế là bị Thẩm Chấp mắng cho đến bật khóc.

Tôi thấy tội, nên đứng ra nói đỡ vài câu.

Nhưng anh ta chẳng thèm nể mặt, giọng vừa lạnh vừa cứng.

“Tổ trưởng Tống, đừng kể với tôi quá trình khó khăn ra sao. Bác sĩ không quan tâm dao mổ có mệt hay không — tôi chỉ cần thấy kết quả.”

Từ góc nhìn của anh, câu đó không sai.

Nhưng với tôi, nó quá lạnh lùng.

Từ lần đó, tôi bắt đầu lén chửi anh ta là “tư bản máu lạnh”.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại — tuy miệng anh ta độc, cách làm việc lại chẳng hề vô tình như vẻ ngoài.

Phúc lợi công ty thuộc hàng đầu trong ngành, tuy áp lực lớn và công việc nhiều, nhưng thù lao cũng rất xứng đáng.

Tăng ca đều được trả gấp đôi, ăn uống và taxi đều được hoàn tiền.

Bộ phận marketing thường phải đi tiếp khách, nhưng anh ta từng nói rõ: chỉ cần là giao tiếp công việc thì được, còn nếu gặp khách hàng ép rượu hay có ý đồ xấu, không cần giữ quan hệ — cứ báo cảnh sát, công ty sẽ chống lưng.

Cách đây hai tháng, có nhân viên phòng truyền thông bị tai nạn xe ngoài giờ, Thẩm Chấp vẫn tính là tai nạn lao động — vì người đó là con một, mẹ đang bệnh nặng.

Những chuyện như vậy, thật ra còn rất nhiều.

Nói cho cùng, với tư cách là cấp trên, Thẩm Chấp đúng là một ông sếp tốt.

Nhưng đi làm mà, sao tránh khỏi cảm xúc chứ?

Anh ta miệng độc thế, tôi không dám cãi lại trước mặt, chẳng lẽ sau lưng tôi không được xả tí hơi sao?

Thế nên tôi không ghét anh ta, chỉ là… thích chửi anh ta thôi.

Rất hợp lý mà!

Người yêu mạng nghe xong khẽ cười, rồi hỏi tiếp:

“Thế em thấy hắn ta trông thế nào?”

Tôi đáp ngay không nghĩ:

“Còn phải hỏi à, đẹp trai muốn xỉu luôn chứ sao!”

Vừa nói xong, tôi lập tức thấy không ổn.

Sao hôm nay anh lại hỏi mấy câu kỳ lạ thế này?

Từ sau khi biết sếp tôi tên Thẩm Chấp, anh cứ liên tục dò hỏi như kiểu đang nghi ngờ gì đó.

Không lẽ… có cảm giác nguy cơ rồi sao?

Cũng đúng thôi, mặt Thẩm Chấp đẹp như nhân vật 3D render ấy, đàn ông khác nhìn còn thấy tự ti.

Tôi âm thầm mắng mình miệng nhanh hơn não, rồi vội vàng chữa lại:

“Chồng ơi, ý em là, anh ta đẹp trai theo kiểu… phiền phức ấy.”

“Người như anh ta chắc chắn đào hoa, bạn gái sẽ mệt chết mất.”

“Em chẳng thích loại đó đâu, em chỉ thích kiểu của anh thôi.”

Anh im lặng mấy giây, rồi khẽ thở dài:

“Nếu như anh không phải kiểu em thích thì sao…”

Tôi lập tức cắt ngang sự tự ti của anh:

“Không được nghĩ thế!”

“Chồng à, anh thật sự rất, rất tuyệt. Dù anh là ai, trông thế nào, em vẫn sẽ thích anh.”

Anh im một lát, giọng khẽ cười, ấm áp vô cùng:

“Bảo bối ngoan, nhớ kỹ những gì em vừa nói đấy.”

11

Một tuần mới lại bắt đầu.

Sáng thứ Hai, Thẩm bóc lột lại mở màn cho tiết mục “độc miệng show” quen thuộc của anh ta.

Cả phòng kế hoạch bị anh ta mắng cho không còn manh giáp.

“Bộ não của các người tập thể đi nghỉ phép hết rồi à?”

Anh ném một tập tài liệu xuống bàn.

“Đây là bản kế hoạch hay bài văn tiểu học thế?”

Tôi vội liếc sang, may quá — không phải nhóm của tôi.

Nhìn Vương Thành — kẻ cùng bộ phận nhưng luôn thích “cướp công, đổ lỗi” — đang toát mồ hôi lạnh, tôi chỉ muốn đứng dậy vỗ tay ăn mừng.

Đáng đời!

Thẩm Chấp vẫn tiếp tục mắng như bão cuốn.

“Phó tổ trưởng Vương, tôi biết năng lực anh có giới hạn, nhưng không ngờ cái ‘giới hạn’ đó lại thấp đến mức giơ tay là chạm tới.”

“Nếu lần sau còn dám nộp cho tôi bản kế hoạch như thế này, khỏi cần đến công ty nữa.”

Vương Thành mồ hôi rơi như mưa, vội cúi đầu nhặt tài liệu, liên tục gật đầu:

“Vâng, tôi sửa ngay, Thẩm tổng!”

“Tổ trưởng Tống.”

Tôi đang xem kịch vui thì bị gọi tên, tim lập tức căng như dây đàn.

Ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt lạnh nhạt của anh ta.

Tôi hít sâu, chuẩn bị tinh thần đón bão.

Nhưng… anh ta chỉ dừng lại hai giây, ánh nhìn lướt qua mặt tôi rồi rời đi.

Anh đẩy một bản kế hoạch sang.

“Trang sáu dữ liệu chưa cập nhật, sửa xong gửi lại cho tôi.”

Hết.

…Hết thật à?

Chỉ có vậy thôi sao?

Một cơn mưa phùn nhẹ nhàng?

Tôi ngẩn ra một chút, rồi nhanh tay nhận lấy tập hồ sơ, sợ anh ta đổi ý mà mắng bù.

“Vâng, Thẩm tổng.”

Mấy ngày sau đó, hiện tượng kỳ lạ ấy vẫn tiếp diễn.

Thẩm Chấp vẫn giữ phong cách độc miệng, yêu cầu khắt khe như trước, nhưng luôn “nương tay” vào những thời điểm then chốt.

Có lần tôi đọc báo cáo mà nhầm số liệu, anh ta chỉ nhẹ nhàng sửa lại, chẳng mắng nửa câu.

Đồng nghiệp bắt đầu nhìn tôi bằng ánh mắt kính nể.

Thậm chí có mấy người còn lén hỏi tôi có phải cuối tuần vừa rồi đi chùa cầu may không.

Tôi: “…”

Còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, thì công ty thông báo team building.

Công ty mỗi năm có một chuyến du lịch cố định cho nhân viên, ngoài ra nếu có dự án đạt kết quả tốt, sẽ có thêm những đợt nghỉ dưỡng thưởng riêng.

Lần này, điểm đến là khu nghỉ dưỡng Tùng Sơn ở thành phố bên cạnh.

Tôi hí hửng chia sẻ với người yêu mạng.

【Chồng ơi, tuần này công ty em đi team building, vui quá!】

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)