Chương 10 - Người yêu online của tôi siêu giàu

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Vậy ý anh là, thị trường tệ quá nên không thể làm gì sao?”

“Tôi cần giải pháp, không cần nghe mấy lời ngụy biện cho sự bất tài.”

“Nếu vô dụng là một loại nghệ thuật, thì anh chính là Picasso của thời đại này.”

“Với hiệu suất làm việc thế này, các người chắc chắn không đuổi kịp tốc độ công ty phá sản đâu.”

Cuộc họp chẳng liên quan gì đến tôi, nên tôi ngồi ở cuối bàn, lén lấy điện thoại ra lướt.

Rồi phát hiện ra — hai mươi phút trước, Thẩm Chấp có gửi tin nhắn cho tôi.

【Hôm nay Sydney mưa rồi, nhớ em quá.】

Tôi: …

Nhìn khuôn mặt lạnh lùng, nghiêm nghị và cực kỳ điển trai trong ảnh đại diện của anh, tôi không biết nên cười hay nên khóc.

Tôi gõ nhanh một dòng trả lời:

【Em đang họp, Thẩm tổng đang nổi bão, sợ quá đi.】

Tưởng anh đang bận, chắc sẽ chẳng kịp xem.

Kết quả — một giây sau, trước mặt bao nhiêu người trong cuộc họp online, anh liền cúi đầu, mở điện thoại ra xem tin nhắn.

Tôi: ……

Nét mặt Thẩm Chấp không đổi, như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng anh cũng ngừng mắng người, chỉ chỉ ra vài điểm chính rồi kết thúc cuộc họp.

Tôi vội vàng thu dọn tài liệu, định chuồn nhanh.

Kết quả lại nghe thấy tiếng anh lạnh nhạt vang lên:

“Tổ trưởng Tống, cô ở lại.”

Tôi: ……

Các đồng nghiệp đi ra hết, trước khi đi còn không quên quay lại ném cho tôi ánh nhìn thương tiếc sâu sắc.

Tội nghiệp tôi quá!

Tôi đúng là tự đào hố chôn mình — ai bảo nhắn cho anh ta làm gì chứ!

17

Ngày Thẩm Chấp trở về, lại đúng dịp công ty tổ chức tiệc mừng dự án lớn thành công.

Anh đến thẳng từ sân bay, vẫn mặc bộ vest đen, người mang chút mệt mỏi sau chuyến bay dài, nhưng khí chất cao ngạo, lạnh lùng ấy vẫn khiến người khác không dám lại gần.

Rất nhiều người vây quanh chúc mừng, nâng ly với anh, mà anh chỉ hờ hững đáp lại, lịch sự nhưng xa cách.

Giữa tiệc, tôi nhận được tin nhắn từ anh.

【Bãi đỗ xe khu B, bảo bối, anh chờ em.】

Tôi lén lút chuồn khỏi hội trường, tim đập thình thịch, ước gì mọc thêm vài con mắt để canh bốn phương tám hướng.

Yêu đương trong bóng tối đúng là kích thích, nhưng thật sự quá áp lực cho tim mạch!

Vừa đến gần chiếc Bentley đen, cửa xe mở ra, một cánh tay vươn ra kéo tôi vào trong.

Tôi ngã vào một vòng tay mang theo hương vị mát lạnh quen thuộc.

Trong xe ánh sáng lờ mờ, vương mùi rượu nhẹ.

“Nhớ anh không?” — giọng nói trầm khàn vang bên tai, pha chút mệt mỏi, nhưng nhiều hơn là cảm xúc mềm mại, dịu dàng.

Trước đây khi chưa từng gặp mặt, tôi chẳng bao giờ có cảm giác như thế này.

Chỉ mới một tuần không gặp, mà cứ như đã xa nhau rất lâu.

Tôi không trả lời, chỉ ngẩng lên, hôn lên đôi môi lạnh của anh.

Thẩm Chấp khựng lại một chút, rồi lập tức chiếm thế chủ động.

Tất cả nhớ nhung suốt một tuần đều hóa thành nụ hôn ấy.

Sáng hôm sau tôi đến công ty với tâm trạng vô cùng thoải mái, nhưng ngay khi bước vào, ai cũng nhìn tôi bằng ánh mắt… kỳ lạ.

Rất nhiều người nhìn tôi muốn nói gì đó lại thôi.

Cuối cùng, cô bạn đồng nghiệp thân nhất gửi cho tôi một tấm ảnh.

Là cảnh tôi bước lên xe của Thẩm Chấp tối qua không biết ai đã chụp lại.

Tôi hoảng hốt: “Mọi người… đều biết rồi à?”

Cô ấy cũng sững sờ: “Thật sự là thật sao?!”

Tôi hơi lúng túng — nghĩ lại cảnh hai đứa từng ngồi tám chuyện mắng Thẩm bóc lột, giờ tôi lại thành nội gián phản bội!

“Tôi… không cố ý giấu đâu…”

Còn chưa nói xong, Vương Thành bưng cà phê bước đến, giọng đầy châm chọc.

“Tôi bảo rồi mà, không ngờ các dự án của tổ trưởng Tống toàn thắng thế này.”

“Thì ra là vì… leo lên giường khách hàng.”

Tôi: “???”

Hắn có biết mình đang nói gì không đấy?

Nhìn quanh, sắc mặt mọi người đều khác thường, tôi lập tức nhận ra có gì đó sai sai.

Mở lại tấm ảnh xem kỹ hơn — hay lắm, chỉ chụp mỗi tôi, không chụp Thẩm Chấp!

Tôi cất điện thoại, nhìn Vương Thành từ đầu đến chân rồi khẽ lắc đầu.

“Sao vậy? Ghen à?”

“Thật ra nói thật nhé, với nhan sắc của anh, dù có tự dâng lên cũng chẳng leo nổi đâu.”

Sắc mặt hắn chuyển sang xanh mét:

“Tống Vi! Cô… cô ngông cuồng cái gì thế!”

“Đợi Thẩm tổng đến, cô cứ chờ mà cuốn gói đi!”

“Anh ấy cực ghét loại người như cô đấy!”

Tôi nhún vai:

“Vậy à? Thế tôi chờ.”

Tôi mặc kệ hắn, quay về chỗ ngồi làm việc.

Mười phút sau, Thẩm Chấp bước vào công ty.

Tôi gọi thẳng: “Đứng lại.”

Cả văn phòng im phăng phắc.

Mọi người đều nhìn tôi, kinh ngạc vì tôi dám dùng cái giọng đó với anh.

Tôi chuyển tiếp tấm ảnh qua WeChat.

“Xem tin nhắn của anh đi.”

Cả đám đồng nghiệp há hốc miệng.

Ai cũng biết — Thẩm Chấp chưa bao giờ add WeChat riêng của nhân viên, chỉ liên lạc qua mail hoặc chat công việc.

Anh có hơi khó hiểu, nhưng vẫn đứng tại chỗ, mở điện thoại ra xem.

Tôi nói thẳng:

“Em không biết ai chụp, anh điều tra đi.”

“Vương Thành lấy chuyện này để vu khống em ‘leo giường khách hàng’. Em sẽ kiện hắn tội phỉ báng.”

“Cho em mượn phòng pháp chế của anh dùng chút.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)