Chương 6 - Người Yêu Dấu Là Ai
6
Anh cầm lấy bút, trong ánh mắt ngỡ ngàng đầy mong đợi của Dương Ngữ Thừa, ký tên mình lên giấy ly hôn — rồi ném thẳng tờ giấy vào người tôi.
“Lâm Nhiễm Chi, đừng có mà hối hận!”
Tôi đón lấy tờ giấy, thản nhiên đáp:
“Tôi sẽ không bao giờ hối hận.”
Khi tôi và bạn thân cùng rời khỏi bữa tiệc, cô ấy vẫn tức giận mắng chửi:
“Đồ cặn bã với tiện nhân kia nhớ cút luôn cho kỹ, đừng để ra ngoài làm bẩn mắt thiên hạ nữa nghe chưa!”
Cô khoác tay tôi, mặt vẫn hằm hằm:
“Vẫn chưa hả giận!”
“Mẹ kiếp,” – cô nhìn tôi, giọng đầy tức tối – “chỉ vì cái loại người như vậy, mà cậu lãng phí trọn vẹn mười năm. Càng nghĩ càng thấy không đáng!”
Tôi nhìn bạn thân tức giận giùm mình, ngược lại thấy nhẹ lòng hơn rất nhiều.
“Có gì mà đáng với không đáng chứ,” – tôi cười khẽ – “mọi thứ… chẳng phải đã kết thúc rồi sao?”
Ngày trước, tôi từng rất muốn được đi khắp thế giới.
Nhưng lúc nào cũng bận.
Bận khởi nghiệp, bận giúp Tạ Mục Xuyên vươn lên, bận để anh được thấy những điều lớn lao hơn, được nhiều người công nhận hơn.
Bận sống vì ước mơ và hoài bão của anh.
Còn bây giờ — tôi chỉ muốn sống vì chính mình.
________________
Bên trong hội trường.
Tạ Mục Xuyên cảm thấy ngực nghẹn lại, không thể thở nổi.
Anh thật ra… chưa từng muốn ly hôn.
Anh có yêu Dương Ngữ Thừa, nhưng chưa bao giờ yêu đến mức muốn từ bỏ tôi vì cô ta.
Dù chuyện đã đi đến nước này.
Anh vẫn nghĩ…
Có lẽ chỉ cần cho nhau thời gian, bình tĩnh lại, tôi sẽ quay về.
Bởi vì tôi yêu anh sâu đậm.
Bởi vì ngoài anh ra, tôi chưa từng yêu ai khác.
Mang theo niềm tin đó, anh cố đè nén sự hoảng loạn trong lòng, quay sang Dương Ngữ Thừa:
“Em về trước nghỉ ngơi đi.”
Anh không hề làm như lời đã hứa — cùng cô ta đón sinh nhật.
Ngược lại, điều anh mong mỏi nhất bây giờ… là về nhà tìm tôi.
“Anh còn việc, đợi xong sẽ tìm em.”
Nhìn thấy gương mặt Dương Ngữ Thừa sắp khóc, nếu là trước đây, chắc chắn anh sẽ đau lòng.
Nhưng lúc này, lại thấy… ngột ngạt, khó chịu.
“Tạ Mục Xuyên, anh định bỏ em sao?”
Dương Ngữ Thừa nắm lấy tay anh, giọng như van xin:
“Anh không được bỏ em! Em chỉ có mỗi mình anh thôi!”
Những lời an ủi nghẹn lại nơi cổ họng.
Không thốt nên lời.
Chuyện hôm nay… đã bị làm ầm lên quá lớn, vượt quá tầm kiểm soát.
Anh vốn định như mọi khi — dịu dàng dỗ dành cô ta rằng “sẽ không bao giờ rời xa”.
Nhưng đến cuối cùng, chỉ có thể lạnh lùng nói:
“Đừng làm loạn nữa. Xuống xe đi.”
Anh tiễn Dương Ngữ Thừa rời đi xong, lập tức quay trở về nhà, mang theo một tia hy vọng ngây thơ rằng… tôi vẫn còn đang đợi anh nơi đó.
Anh muốn giải thích.
Thậm chí còn cố tình vòng qua con đường khác, mua cho tôi phần xíu mại nước yêu thích ở tiệm mà tôi mê mẩn.
Anh đứng ở cửa rất lâu, điều chỉnh lại hơi thở, dặn lòng phải thật nhẹ nhàng, rồi mới đẩy cửa bước vào.
Nhưng người đón anh…
Không phải tôi đang ngồi trên sofa như thường lệ, mỉm cười gọi:
“Chồng ơi, anh về rồi.”
Người đón anh…
Là bóng tối đặc quánh đến nghẹt thở, là một căn nhà im lặng như nuốt trọn mọi âm thanh, như một con quái vật cướp đi cả không khí trong phổi anh.
Anh vội vàng bật đèn.
Ánh sáng bừng lên, nhưng xíu mại nước trong tay rơi xuống nền, vỡ toang.
Anh không thể tin nổi vào mắt mình.
Bức ảnh cưới của hai chúng tôi treo trên tường – đã bị xé nát hơn nửa.
Chỉ còn lại một nửa khuôn mặt anh – đang cười – một nụ cười giờ đây trở thành lời chế nhạo tàn nhẫn, im lặng mà cay độc.
“Lâm Nhiễm Chi!”
Anh lao nhanh vào phòng ngủ, bật đèn.
Tất cả đồ dùng quen thuộc của tôi – đã biến mất.
Chỉ còn chiếc nhẫn cưới – nằm yên trên bàn đầu giường.
Đó là chiếc nhẫn anh tự thiết kế.
Là mẫu phải đợi hơn hai năm mới lấy được.
Là chiếc nhẫn mà anh từng quỳ gối trao cho tôi, từng nghẹn ngào nói:
“Vợ à, anh không dám hứa cuộc đời anh sẽ suôn sẻ, nhưng chỉ cần có anh, sẽ luôn có một mái nhà cho em.”
Anh ngồi xuống, cầm lấy chiếc nhẫn, vuốt nhẹ.
Từng kỷ niệm trong ngày cưới lại ùa về.
Tôi đã đỏ mắt, nghẹn ngào nói “Em đồng ý.”
Tôi đã khóc khi thề:
“Dù giàu hay nghèo, dù khổ cực hay thành công, em sẽ luôn bên anh. Em sẽ đi cùng anh đến khi cuộc đời em ngừng lại.”
Hồi ức tràn về như lũ quét.
Tạ Mục Xuyên ngồi bệt xuống sàn, không còn chút sức lực nào.
Giờ đây, anh mới thật sự hiểu–tôi đã quyết tâm thế nào.
Anh cũng hiểu rõ–tôi thất vọng về anh đến mức nào.
Oxy trong không khí dường như biến mất, anh thấy lồng ngực nặng nề, như sắp nghẹt thở.
Trong căn phòng tĩnh lặng…
Một tiếng chuông điện thoại vang lên đầy chói tai.
Anh giật mình chộp lấy máy, bắt máy:
“Vợ à–”
“Là tôi.”
Là Tiểu Bạch.